Chương 296: Phượng Vu Quy đào hố tự chôn (1)

209 15 0
                                    

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đoạn Hồn Nhai, nổi tiếng mọc đầy Đoạn Trường thảo.

Bị liệt vào danh sách cấm địa Dược tháp là vì chỗ đó khắp nơi đều có cỏ độc hoa độc mất mạng. Các quản lý trong Dược tháp sợ học viên ăn nhầm, cũng lo sẽ có ai lấy cỏ độc hoa độc làm điều ác. Cho nên mới bị liệt vào cấm địa.

Không được cho phép, bất kỳ học viên nào cũng không được đến gần.

Bóng đêm hơi trầm, ánh trăng mông lung.

Phục Thiên Long không có tâm tình ngắm cảnh đẹp, nôn nóng chạy tới gần Đoạn Hồn Nhai.

Vệ Kỳ âm thầm đi theo nhỏ giọng nói Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, chúng ta cứ theo sau như vậy sẽ bị phát hiện hại đến Thủy Linh không?"

"Yên tâm đi, đối phương không thần thông quảng đại như vậy." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.

Ở Dược tháp, người có thể trốn khỏi thần thức nàng không nhiều. Nhưng kẻ hiềm nghi tìm Phục Thiên Long gây phiền toái tuyệt đối không liệt vào một trong đó!

Huống chi trước lúc bọn họ rời đi, nàng còn để lại hơi thở mình ở gian nhà. Cho dù có người canh bên ngoài, cũng sẽ không phát hiện ra nàng rời đi.

Được Mộ Khinh Ca bảo đảm, nét mặt khẩn trương của Vệ Kỳ mới hơi thả lỏng: "Không biết Thủy Linh sao rồi." Hắn hơi lo lắng.

"Mục đích đối phương là Phục Thiên Long. Hắn chưa xuất hiện, Thủy Linh vẫn an toàn." Phương diện này Mộ Khinh Ca rất có kinh nghiệm. Kiếp trước không biết nàng đã giải cứu bao nhiêu người. Trong đó có bình dân bá tánh, cũng có quý nhân quan lớn.

Cho nên về mặt tâm lý tội phạm, nàng nhiều ít có chút nắm chắc.

Chỉ là nàng có chút không xác định được là đối phương lợi dụng Thủy Linh dụ Phục Thiên Long tới, rốt cuộc là muốn trừng phạt hay có mục đích khác.

"Mộ Ca, phía trước chính là Đoạn Hồn Nhai." Vệ Kỳ nhắc nhở nói.

Mộ Khinh Ca thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Phục Thiên Long đã đứng dưới đáy vực ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi như miệng ưng. Nơi đó bao trùm một màu đen, căn bản không nhìn ra được gì.

Nhưng mạc danh, Phục Thiên Long liếc mắt đã bám chặt vào thân ảnh Thủy Linh.

Hắn phẫn nộ hô tên Thủy Linh, bất chấp không màng nhảy tới vách đá. Mượn lực ở vách đá nhảy lên đỉnh núi.

"Thủy Linh ở đâu?" Vệ Kỳ vội vàng hỏi.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu lên cũng nhìn đỉnh núi. Hai mắt hơi nheo lại, thanh âm lạnh lùng đáp: "Bị treo trên đỉnh núi."

"Cái gì! Sao ta chả nhìn thấy gì cả vậy?" Vệ Kỳ giật mình trợn mắt, vẫn không nhìn ra là chỗ nào.

Mộ Khinh Ca mím môi. Nếu không phải nàng đã dùng qua dược cải tạo gien, nàng cũng không nhìn thấy. Vậy mà Phục Thiên Long liếc mắt đã nhìn thấy Thủy Linh, không thể không nói trong lòng hắn có Thủy Linh.

"Đi, chúng ta vòng qua từ phía sau." Mộ Khinh Ca nói Vệ Kỳ.

Lúc hai người đi đường vòng tới Đoạn Hồn Nhai, Phục Thiên Long đã vận dụng linh lực tự mình xông lên đỉnh núi.

(Quyển 2)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma PhiWhere stories live. Discover now