Chương 65: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (8) (Đêm trung thu)

Start from the beginning
                                    

Hai thân thể dây dưa, kéo màn lụa mỏng xuống, song song ngã lên giường đệm mềm mại.

Mạc Chi Dương vươn một tay hướng ra bên ngoài giường, nội tâm hò hét: Ta không muốn giúp lão nam nhân phá thân, ô ô ô~

Ô cái gì? Tự nhiên là lại bị hôn.

Như là gói bánh trung thu bị mở ra, nhìn đến bánh trung thu da tuyết, tinh tế trắng nõn, thơm ngọt ngon miệng, Kỳ Quan Ngạn ăn đến muốn ngừng mà không được, từ trên xuống dưới làm ra không ít dấu vết.

"Ưm~~ quá nhanh, ô ô ô~" Mạc Chi Dương theo không kịp động tác của hắn, cũng chỉ có thể bị ép theo tiết tấu phập phồng của hắn.

"Ngoan, kêu bệ hạ." Kỳ Quan Ngạn chống mình trên người nhìn thiếu niên, đường cong ở phần eo thật tinh tế, yêu thích không buông tay.

Mạc Chi Dương túng quẫn, nức nở khóc lóc cầu xin: "Huhuhu, bệ hạ, chậm một chút~"

Không khóc thì còn tốt, vừa khóc đã trực tiếp đốt cháy tà hoả của Kỳ Quan Ngạn, đem người lật lại, một lần nữa áp đảo, mở miệng lừa gạt: "Ừm~ chậm một chút." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể rất không thành thật.

Nhìn nóc giường bị động đến lung lay, lung lay thật nhanh, Mạc Chi Dương nhìn cẩu nam nhân này, hắn cũng động thật nhanh, chịu không nổi, nhắm hai mắt lại, tại sao lại như vậy?

Sắc trời còn chưa sáng, người trên giường cũng chưa ngủ, màn xanh lụa mỏng không che được tà âm.

"Bệ hạ, thần mệt quá a!"

"Ngoan, một lần cuối cùng được không?"

"Nhưng người đã nói như vậy hai lần! Ưm ha~ đừng.... Bệ hạ!"

Mạc Chi Dương ý đồ muốn đấu tranh, vươn một tay ra ngoài màn, kết quả theo sát sau đó là một bàn tay to, đem tay nhỏ nắm lấy một lần nữa kéo trở về.

Ta sai rồi, về sau ta sẽ không cười người khác là lão xử nam, đây là báo ứng, đương sự tỏ vẻ thực hối hận.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ tắm gội, không cần lên triều, Kỳ Quan Ngạn bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ đánh thức, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một cái đầu lông xù đang nằm trong ngực.

Nhớ tới đủ chuyện hôm qua, thời điểm nức nở kêu gào không muốn, lại cảm thấy đau lòng, thật sự là hắn không biết tiết chế, yêu quý hôn lên trán y một cái, đổi lấy một tiếng ưm của người trong ngực: "Không muốn."

Xem ra thật sự bị thao sợ.

Ôm lấy người nhắm mắt lại, đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy, ngủ thêm một lát vậy.

Vị Ương Cung, đến sáng Hoàng Hậu mới vội vàng xuất hiện, quần áo lộn xộn từ hậu hoa viên chạy ra, vừa lúc gặp được Xuân Hỉ vẫn đang tìm người.

Thấy Hoàng Hậu nương nương như thế, Xuân Hỉ hoảng sợ: "Nương nương, ngài!"

"Đừng nói lung tung, mau đi chuẩn bị nước tắm gội." Đường Uyển Uyển tiện tay kéo lá cây khô trên đầu xuống, làm bộ trấn định.

Cao Ngũ Phân vẫn luôn ở ngoài điện chờ, kỳ thật sáng sớm ông có lẻn vào, kết quả thấy xiêm y rơi đầy đất, ai da làm cho ông phải nhanh chóng chạy ra.

Xiêm y màu đen kia vừa nhìn thấy liền biết chính là của ám vệ kia, bệ hạ xem ra là..... Nghĩ đến đây, lộ ra một nụ cười, thật tốt thật tốt!

Qua một lát, nghe được trong phòng có thanh âm rất nhỏ, Cao Ngũ Phân đánh lên tinh thần, tâm tư nhỏ đẩy cửa tiến vào: "Bệ hạ."

Nghe thấy tiếng, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên giường, quay đầu nhìn Mạc Chi Dương còn đang ngủ say, đưa ngón tay lên môi ý bảo đừng lên tiếng.

Cao Ngũ Phân hiểu rõ, xoay người liền đi phân phó người hầu bên ngoài, chờ lát nữa làm như thế nào.

Kỳ Quan Ngạn mang giày đứng dậy, kết quả chưa đi được hai bước, một chân không biết dẫm phải thứ gì, hình như là bùn đất, cúi đầu xuống vừa thấy lại là một bao giấy dầu, khom lưng cầm lên, còn có mùi hương hoa sen của bánh trung thu.

Khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể không phải của chính mình, Mạc Chi Dương nhìn màn dại ra, thân thể thoải mái, nhưng eo thật sự là của mình sao?

Nhớ tới nguyên một đêm hôm qua , đột nhiên cảm khái: Ta vậy mà không có chết.

"Cậu mà chết tôi liền thành cô nhi, ký chủ ba ba." Loại đồ vật như tiết tháo này, số hiệu đâu có đâu.

Lần này, trong đầu truyền đến âm thanh, Mạc Chi Dương khôi phục thần trí chớp hai mắt một chút: "Con trai, Đường Uyển Uyển đâu? Trạng thái ngày hôm qua của cẩu hoàng đế rõ ràng không đúng."

"Nàng có nguồn suối vui sướng của nàng, hoàng đế có nguồn suối vui sướng của hoàng đế." Hệ thống không cần nói rõ ràng, nhưng ký chủ có thể hiểu được.

Thôi bỏ đi, không muốn nghĩ nữa, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại lần nữa, y mệt mỏi quá cần phải ngủ thêm một chút.

Kỳ Quan Ngạn rửa mặt trở về, bỏ lỡ đoạn thời gian thanh tỉnh kia của y, cũng không quấy rầy, tiện tay cầm quyển sách ngồi trên mép giường lật xem, một tờ lại một tờ.

Một giấc này thẳng đến chiều, chờ mặt trời gần xuống núi, Mạc Chi Dương mới mở to mắt lần nữa, vừa xoay đầu liền nhìn thấy hoàng đế ngồi ở mép giường, dụi dụi mắt: "Bệ hạ?"

"Tỉnh rồi?" Kỳ Quan Ngạn nghe thấy âm thanh, trước hết buông sách xuống thò người ra xem.

Mạc Chi Dương nhìn nam nhân trước mặt, nhịn xuống xúc động muốn xé đầu chó hắn, NPC này, thật là.... Thiếu đánh.

Nhưng mà, là một ám vệ trung thành, khẳng định phải có phản ứng khác, Mạc Chi Dương dùng mặt cọ cọ gối đầu, dùng âm điệu khàn khàn mềm mại hô lên: "Đói~"

Ngươi chờ ta ăn no, ngươi xem ta làm thế nào đánh đầu chó ngươi!

Kỳ Quan Ngạn thấy y đáng thương như vậy, liền gọi người đưa cháo đã chuẩn bị tốt đến.

Mạc Chi Dương liền cảm thấy sợ hãi, bản thân đột nhiên hưởng thụ được hoàng đế hầu hạ, dựa vào gối đầu ngoan ngoãn uống cháo đưa đến bên miệng.

Lông mi rung động chớp chớp, ngoan ngoãn uống cháo đến hai má đỏ ửng, nhất cử nhất động, không chỉ hô hấp mà đến tâm tình của Kỳ Quan Ngạn đều tốt.

Y vô cớ xông vào trong lòng hắn, là trời cao ban ân, là tâm can bảo bối của hắn.

Tâm can bảo bối nên nâng niu trong bàn tay, nếu ai dám đụng đến, liền đem người đó đi cho chó ăn.

Cởi ngụy trang ra, lộ ra răng nanh chiếm hữu.

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcWhere stories live. Discover now