Chương 73

516 53 2
                                    


Nghe đến có người cứu Tần Lam, Giản Thanh Thanh không khỏi tò mò mặc dù người này cô cũng đoán được bảy tám phần. " Chị nói xem, là ai đã đưa hắn đi thế? " 

" Là Vi Oanh. "

Giản Thanh Thanh: " Là chị ấy sao? " 

Vũ Đình Duệ gật gật đầu: " Hình như lúc đó cô ta chỉ khoảng 12 13 tuổi. " 

Quả thật Tần Vi Oanh lúc đó chỉ là một cô bé 12 13 tuổi sau khi đưa Tần Lam đi liền mang hắn đến chỗ của mình cùng những người khác. Thấy hắn, các nàng lúc đó hầu như cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ có Dạ Viễn Viễn nàng theo phép lịch sự liền lên chào hỏi một tiếng. 

" Rất vui vì em đến đây, em tên là gì? " 

Tần Lam lúc đó vẫn còn chưa thoát khỏi sự hoang mang vì được đưa đến đây, một căn phòng rộng lớn xa hoa, lớn hơn rất nhiều căn phòng mà hắn từng ở trước khi làm tù nhân, mà ở đây lại chỉ có năm nữ nhân, nhìn các nàng hầu như đều chạc tuổi nhau. 

Tần Lam: " Gọi ta Tần Lam là được. " 

Dạ Viễn Viễn: " Nghe nói gia tộc em bị liên lụy vào cuộc chiến tranh đoạt vương vị đã bị tru di chỉ còn lại mình em phải không? " 

Tần Lam nghe nàng nhắc lại vụ việc của gia tộc ánh mắt lại trở nên âm trầm sắc lạnh. " Ngươi muốn nói là ý gì? " 

Nhìn ánh mắt không thiện cảm của Tần Lam, Dạ Viễn Viễn chỉ đơn giản cười một cái. " Vậy em có muốn trả thù không? Trả thù cho gia tộc của mình, cho ba mẹ, cho những người mà em yêu quý? " 

Trả thù?  Tần Lam còn cho là mình nghe lầm. Trả thù ư? Chỉ với các nàng? Dù có chút không tin, nhưng sâu thẳm bên trong trái tim đã chịu nhiều dày vò của hắn vẫn len lỏi một tia hy vọng. 

" Bằng cách nào? " 

Mặc dù giọng hỏi có chút ngờ vực nhưng Dạ Viễn Viễn biết hắn sẽ không từ chối. " Theo chúng tôi, chúng tôi cho em sức mạnh, có sức mạnh, em có thể trả thù. " 

Sức mạnh? Giờ phút này, nói hắn không lung lay là nói dối. Chỉ hai từ này thôi cũng đủ khiến hy vọng trả thù bị dập tắt của hắn trỗi dậy một cách mạnh mẽ. 

" Ngươi chắc chứ? " 

Dạ Viễn Viễn nụ cười trên môi vẫn không thuyên giảm. " Nếu không tin, em lập tức có thể rời khỏi đây. " Vừa nói nàng vừa hướng ánh mắt ra cửa " Nhưng...rời khỏi đây rồi trong tay em chẳng có gì, bọn lính hoàng gia rất nhanh sẽ đuổi tới, lúc đó em chỉ có hai con đường, một là chết hai là phải quay về tiếp tục chịu sự dày vò ngày qua ngày không dứt. "

Tần Lam nghe mà nghiến răng, hắn đương nhiên biết nàng đang khích mình nhưng những lời nàng nói hoàn toàn hợp lý, hắn khó khắn lắm mới có thể rời khỏi nơi đen tối đó nếu bị bắt về một lần nữa hắn ngay cả mạng sống cũng không còn. 

Sau khi nghĩ thông suốt Tần Lam liền gật đầu, bây giờ trong tay hắn chẳng còn gì, nếu quay về chỉ có con đường chết thì chi bằng ở lại nơi này nghe theo các nàng không chừng hắn thực sự có thể trả thù cho gia tộc mình. " Ta đồng ý, chỉ cần có thể trả thù ta chuyện gì cũng có thể làm. " 

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now