Linh quang

1K 98 0
                                    


Vui vẻ rời khỏi phòng Dạ Viễn Viễn, Giản Thanh Thanh không nghĩ nhiều liền chạy đi tìm Uyển Khả Dư với tâm lý muốn nói cho nàng nghe một số chuyện

Nhưng đi nửa đường lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc, nổi lên tâm tính tò mò Giản Thanh Thanh liền im lặng đi theo phía sau, cũng quên mất chuyện bản thân chuẩn bị đi tìm Uyển Khả Dư.

Đối phương đi đến Gian Thư, cô cũng tò  mò đi theo đến, trong lòng không khỏi thắc mắc người này đến đây làm gì.

Đứng bên ngoài không dám vào, nhưng mắt lại liếc la liếc lẳm vào bên trong, nheo mắt Giản Thanh Thanh cố nhìn kĩ xem tựa đề sách đối phương đọc là gì. Nhưng khoảng cách quá xa, chữ lại quá nhỏ căn bản là không nhìn thấy, trái lại mắt điều tiết nhiều lại có chút đau.

" Đứng bên ngoài làm gì? Vào đi "

Bên trong vang lên giọng nói của nữ nhân, Giản Thanh Thanh tâm lý giật mình, biết rằng đã bị phát hiện, không trốn nữa cô quang minh chính đại đi vào.

" Người cũng đọc sách sao? Ta tưởng chỉ có Thanh Hàn là thích sách " Đi đến gần, Giản Thanh Thanh có thể nhìn rõ tên sách. Trà? Nữ nhân này thích trà? Nhìn tên sách là loại tổng hợp các loại thức uống làm từ lá trà, Giản Thanh Thanh có chút hứng thú nổi lên. Cô không biết nhiều về trà, nhưng nếu được chỉ giáo thì tốt biết mấy a.

Vũ Đình Duệ không trả lời câu hỏi vô nghĩa của Giản Thanh Thanh, nàng đóng lại quyển sách, cẩn thận để nó vào chỗ cũ, lại đi sang một giá khác tìm sách.

" Em đến đây làm gì? "

Bị hỏi bất chợt, Giản Thanh Thanh cũng không biết phải trả lời làm sao. Kì thật cô là đi theo nàng đến chứ có mục đích gì. Dùng ngón trỏ gãi gãi bên má, Giản Thanh Thanh thành thật trả lời.

" Ta là đi theo người "

Vũ Đình Duệ không nói gì thêm, đơn giản gật đầu một cái, cũng chẳng thèm để ý gì thêm đến Giản Thanh Thanh nữa

Lẳng lặng đứng một bên không nói gì, Giản Thanh Thanh âm thầm nhìn nàng rồi đánh giá. Nữ nhân này tuy không gây cảm giác băng lãnh như Thanh Hàn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách, nàng luôn như vậy lãnh đạm tạo cho mình một vòng an toàn.

Nhìn Vũ Đình Duệ nghiên đầu đọc sách, mái tóc dài vàng nhạt được nàng cột lỏng thả sau lưng. Sườn mặt sắc, cằm nhỏ, thon gọn, sóng mũi cao thẳng, môi nhàn nhạt màu đỏ hồng, mi thanh mài tú. Mà thứ quyết định loại nhan sắc riêng rẽ kia của nàng chính là đôi mắt, con ngươi kia không giống Uyển Khả Dư hay Dạ Viễn Viễn linh động, lại càng không giống của Thanh Hàn sắc bén, nó phát ra ánh quang độc hữu, nhàn nhạt, tỷ như mọi thứ được thu vào nó đều chỉ là những thứ tầm thường kể cả có là vàng bạc châu báu. Giản Thanh Thanh như nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, tầm mắt chung thủy không dời.

Dù là đang đọc sách, nhưng Vũ Đình Duệ vẫn cảm nhận được ánh mắt của Giản Thanh Thanh nhìn mình. Nàng tuy rằng bề ngoài không để tâm, nhưng trong lòng lại vì cái nhìn của cô mà tâm tình có chút thổn thức không nói nên lời.

" Em nên trở về " Lời nói nhàn nhạt không tý cảm xúc, nhưng lại đủ cắt đi tầm mắt của đối phương.

Giản Thanh Thanh nhận thấy lúc nãy bản thân có chút thất thố, nhìn nàng hơi quá, liền được nhắc nhở cô thu hồi đi tầm mắt của mình, dời nó sang chỗ khác

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ