Chương 64

703 79 7
                                    

Tối đó quả thật Giản Thanh Thanh không có trở về nhà, căn nhà vốn ngày nào không khí vui vẻ ấm áp nay lại âm trầm, lạnh lùng đến đáng sợ. 

" Thật sự là không về luôn sao? Vũ Đình Duệ, cô đã nói cái gì với em ấy? " Sự tức giận đến không thể giấu hiện lên trong mắt Tần Vi Oanh, ly rượu trên tay bị nàng dùng sức đến muốn vỡ. 

Vũ Đình Duệ tuy cũng tức giận nhưng lại khá hơn Tần Vi Oanh khi nàng không biểu hiện nó ra bên ngoài quá nhiều. " Tôi chỉ nói những gì nên nói. " 

Uyển Khả Dư tâm trạng cũng không khá hơn là bao. " Đáng ra tôi nên giết ngay khi vừa biết cô ta là ai. " 

Khác với ba người kia, Hoài Thanh Hàn chí ít vẫn dùng cái đầu lạnh để suy nghĩ. " Vì biết cô ta là ai nên mới không thể giết. "

" Nhưng chúng ta không thể phũ nhận rằng trận thi đấu giữa Thanh Thanh với cô ta là do chúng ta cố tình sắp xếp. " Dạ Viễn Viễn ngồi bắt chéo chân trên sofa, ngón tay ngoe nguẩy lọn tóc xoăn của mình. " Chúng ta chỉ đang cố gắng gián tiếp dùng Thanh Thanh để trừ khử cô ta mà thôi. " 

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng khi mà tất cả ánh mắt đều hướng đến Dạ Viễn Viễn để nghe nàng nói tiếp. " Nhưng mà một tội nhân như cô ta, cái chết như thế này đã là sự khoan hồng rồi. " 

Lời nói vừa dứt, cánh cửa lớn đột ngột mở toang. Một giọng nói mang đầy sự tức giận cất lên. 

" Chị nói ai là tội nhân!? " Giản Thanh Thanh đột ngột xuất hiện, cùng sự tức giận cô bước đến nắm chặt lấy cổ tay Dạ Viễn Viễn. 

Bất ngờ trước sự trở về của Giản Thanh Thanh, Dạ Viễn Viễn trước hết nhìn cổ tay trắng noãn bị cô nắm đến đỏ ửng một vùng. Nàng biết bản thân dư sức đánh văng cô để giải thoát cho cái cổ tay bị nắm đau của mình nhưng nàng không muốn vì thế lại tổn thương đến Giản Thanh Thanh chỉ có thể nhịn đau để nói chuyện với cô. 

" Em đi đâu để bản thân thế này? " Nhìn từ trên xuống dưới, Giản Thanh Thanh chỗ nào cũng lắm lem bùn đất cứ như cô vừa té ngã vậy. 

Giản Thanh Thanh không muốn nói là mình đã đến ngọn đồi phía Tây để phá mộ của Tống Nguyệt cho nàng nghe, cô bây giờ chỉ khăn khăn vào câu chuyện hiện tại. 

" Trả lời câu hỏi của em, chị vừa nói ai là tội nhân!? " 

Thấy cổ tay đỏ ửng của Dạ Viễn Viễn, Giản Thanh Thanh mặc dù tức giận nhưng bàn tay vẫn trong vô thức nới lỏng còn có ý tứ xoa xoa cổ tay cho nàng. 

Không đợi Dạ Viễn Viễn trả lời, Tần Vi Oanh đã lên tiếng trước. " Chúng tôi là nói Tống Nguyệt, hay đúng hơn là An Vũ người tình cũ của em. " 

Bàn tay run run muốn siếc chặt một lần nữa, nhưng cô biết mình còn đang nắm cổ tay của Dạ Viễn Viễn, nếu siếc lại sẽ khiến nàng một lần nữa bị đau. Chỉ có thể từ từ bình tĩnh lại Giản Thanh Thanh mới nói tiếp. " Chị ấy phạm tội gì? " 

" Cô ta cấu kết với ngoại bang, ăn trộm một quyển trục cổ ma pháp của chúng ta. Phản bội vương quốc, xử theo pháp lý đáng ra cô ta nên lãnh án tử. Chỉ là nể mặt cha cô ta là quốc sư tiền nhiệm có công với đất nước nên chỉ ban cho cô ta án trục xuất. " 

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now