Uyển Khả Dư

1.3K 108 1
                                    


" Con hắc miêu này là của mấy người sao? " Giọng nói chợt thay đổi, hàn ý cảm thụ rõ rệt, Giản Thanh Thanh đột nhiên biểu hiện như thế khiến Tần Vi Oanh cùng Dạ Viễn Viễn có chút không biết phải nói sao, bốn mắt nhìn nhau.

Giản Thanh Thanh vịnh cánh cửa sau lưng đứng lên, đối mặt với từng người, biết bản thân không phải đối thủ của một trong bốn người có mặt ở đây, nhưng điều này cũng không khiến Giản Thanh Thanh giờ phút này cảm thấy sợ hãi.

Thì ra con hắc miêu này là của các người, trộm đồ của mình, còn đánh mình bị thương. Có thể lộng hành như thế, ra là có người bao che!

Giản Thanh Thanh nghĩ mà trong lòng thầm hừ lạnh. Không chút khách khí, tiến lên nắm lấy cổ tay Tần Vi Oanh, ép sát lấy người này, mặt đối mặt truy vấn hỏi " Có thể kêu nó trả đồ cho tôi được rồi đấy. "

Mấy giây trước còn nghĩ con nhóc này dễ chọc, liền giây sau thay đổi, khí thế cường đại này làm Tần Vi Oanh ngoài kinh ngạc ra còn có chút hứng thú nổi lên " Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? " Tần Vi Oanh muốn xem Giản Thanh Thanh có thể cường đại đến mức nào.

Không phụ sự kì vọng, Giản Thanh Thanh sao khi nghe lời này của Tần Vi Oanh mà không khỏi căm tức, nghiến răng trừng mắt, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Tần Vi Oanh lực đạo gia tăng, cổ tay trắng nõn nay đã đỏ một vùng.

Do bàn tay đang nằm lấy cổ tay Tần Vi Oanh hướng lên cao, ống tay áo có chút tụt xuống, một đường vết thương do bị thứ gì đó cào trúng trên cánh tay trắng của Giản Thanh Thanh bại lộ. Nhưng nào Giản Thanh Thanh để ý đến, định sẽ tiếp tục cất lời nhưng đã có giọng nói nhanh hơn chặn lại.

" Ngươi bị thương rồi? " Giản Thanh Thanh không để ý, nhưng không phải người khác không để ý, Vũ Đình Duệ đứng gần cánh tay bị thương của Giản Thanh Thanh nhất nên khi nó bị lộ ra cô có thể thấy rõ nó.

Nghe lời này của Vũ Đình Duệ, đồng loạt các ánh mắt đổ dồn về phía cánh tay bị thương của Giản Thanh Thanh. Thấy vết thương đã bị phát hiện, Giản Thanh Thanh cũng không muốn mệt công che giấu đành nói " Chính là ơn con hắc miêu kia ban cho " Giọng nói khi nhắc đến con mèo tinh kia của Giản Thanh Thanh có phần tức giận. Nếu không phải bản thân nhanh tay đỡ lấy một đòn tấn công này thì bây giờ không phải là tay mà là gương mặt này của Giản Thanh Thanh đã bị hủy.

Vũ Đình Duệ không nói nhiều, quơ tay một cái, ma thuật giải phóng, nương theo cánh tay Giản Thanh Thanh quấn quanh nó một vòng vết thương, miệng vết thương biến hóa, từ từ khép lại ngay sau đó là biến mất không dấu vết, sẹo cũng chẳng để lại.

Nhìn một màn này, Giản Thanh Thanh có chút chấn kinh. Bản thân cô nghĩ, sao khi bắt được con mèo tinh kia, trở về sẽ xử lý vết thương sau, cũng nghĩ đến có thể sẽ để lại sẹo xấu. Không ngờ chỉ một cái vẫy tay của người này, vết thương như chưa từng có biến mất trên cánh tay đẹp của Giản Thanh Thanh.

Buông lấy bàn tay đang nắm cổ tay Tần Vi Oanh, Giản Thanh Thanh nhìn nhìn cánh tay mình một chút, quả thật là biến mất không dấu vết. Ngẩng mặt lên nhìn người vừa trị thương cho mình, Giản Thanh Thanh khẽ cong môi, người hơi cúi xuống, nói: " Cảm ơn! "

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ