Hoài Thanh Hàn.

927 89 9
                                    


" Không..không, ý ta là ngươi..ngươi xinh đẹp như thế..dù có bị câm, cũng sẽ được tha thứ! " Câu này vừa thốt ra, Giản Thanh Thanh biết bản thân lại giẫm phải một trái mìn khó gỡ rồi.

Không lệch vào đâu được, nữ nhân kia vừa nghe thấy lời này của Giản Thanh Thanh, lửa giận hóa thành hàn khí tỏa ra đủ đóng băng chết người. Giản Thanh Thanh thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục nói, chỉ sợ bản thân lại thốt ra lời không nên nói, tốt nhất là im lặng.

Nhưng im lặng cũng không phải là cách, Giản Thanh Thanh nghĩ mình cần lảng sang một chuyện khác. Cô cúi đầu nhìn dưới đất, thấy quyển sách mình vừa đọc khi nảy nằm đấy. Giản Thanh Thanh cúi người, nhặt lên quyển sách nói về kinh thương kia.

" Sách này của ngươi phải không? "

Giản Thanh Thanh cầm quyển sách đưa nó lên trước mặt nữ nhân kia, lại nói tiếp: " Ta cũng biết một chút về kinh thương, thấy nó đặt trên bàn nên tò mò đọc thử. Thành thật xin lỗi! "

Giản Thanh Thanh nghĩ cô cần nên nhận lỗi, vì chuyện cô tự ý ngồi vào chỗ của người khác, còn đọc sách của người ta khi chưa có sự cho phép, điều này thật sự là không phải phép.

Dáng vẻ Giản Thanh Thanh khi nhận lỗi lại bất giác làm nữ nhân kia không tự chủ được mà cười khẽ. Giản Thanh Thanh xin lỗi, nhưng tầm mắt lại đảo lia lịa không cố định, ngón trỏ tay trái đưa lên bên má gãi gãi, trông bộ dáng thật đáng yêu. Nữ nhân kia nghĩ.

Mắt thấy người kia đã hòa hoãn hơn ít, trên môi còn kéo ra ý cười. Giản Thanh Thanh nhất thời không biết phải ứng đối thế nào. Cười cái gì? Mình đã nói sai cái gì sao!? Giản Thanh Thanh nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mặt.

Quả nhiên, lúc hảo nhìn ngắm lại, Giản Thanh Thanh tự cảm thán nữ nhân trước mặt này, dung mạo xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, mi thanh mục tú, so với Uyển Khả Dư có phần vũ mị thì nữ nhân này lại càng có phong thái băng lãnh hơn. Nói chính xác, Giản Thanh Thanh tự thấy nữ nhân trước mắt là lãnh nhân mà mọi người hay nói.

Mái tóc dài xanh thẫm hơi ngã màu đen được cột thấp, đuôi tóc xõa tự do đến ngang lưng. Con ngươi màu đỏ ít phần linh động nhưng lại mang nhiều phần hàn ý sắc bén. Nhìn thẳng vào mắt nàng, Giản Thanh Thanh tự cảm thấy bản thân đang bị ai đó giam cầm. Nước da trắng noãn, hẳn là đã được chăm sóc rất kĩ càng. Cánh môi đỏ nhẹ, sóng mũi cao, nhỏ, thẳng tắp làm nên một nữ nhân với vẻ ngoài hoàn hảo.

Phải nói, Giản Thanh Thanh rất ưa cái đẹp, sau khi tỉ mỉ ngắm nhìn dung nhan của nữ nhân này cảm giác lo sợ lúc đầu cũng tiêu tán đi rất nhiều. Giản Thanh cả gan cất tiếng hỏi:

" Ngươi tên là gì? "

Nữ nhân kia trừng mắt nhìn Giản Thanh Thanh. Con người này vừa gặp đã sợ mình như vậy, bây giờ còn có gan dám hỏi mình cái tên? Nhưng khi thấy người kia cái vẻ sợ hãi bản thân đã tiêu đi, nữ nhân kia suy nghĩ một chút thì cất tiếng: " Họ Hoài, tên Thanh Hàn "

Hoài Thanh Hàn!? Giản Thanh Thanh ngốc ra nhìn nữ nhân tên Thanh Hàn kia. Cái tên làm nên nết con người sao? Làm sao ngay cả cái tên nghe thôi cũng lạnh sóng lưng vậy!

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now