Hang cọp

1.5K 125 3
                                    


Ngay khi Giản Thanh Thanh mất ý thức ngất đi, từ trong bóng tối lần lượt những cái bóng xuất hiện, theo đó là tiếng cười ma mị, căn phòng u tối cũng được thắp sáng đến từng gốc.

" Bất tỉnh rồi sao? " Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mang đầy lãnh ý, cái bóng cao dài phủ lên thân thể đang nằm bất tỉnh trên đất của Giản Thanh Thanh. " Hình như là bị hù sợ "

Tiếng cười khanh khách vang lên, một nữ nhân với mái tóc đỏ hồng từ trên ghế đứng lên, đi tới bên người Giản Thanh Thanh dùng ngón trỏ chọt chọt vào má mịn của cô " Là bị một con quỷ hù sợ " Câu nói mang ý tứ châm chọc ngay khi vừa dứt đã có tiếng nói khác mang ý tức giận vang lên " Cô...! "

" Cô bảo ai là quỷ? " Một nữ nhân khác với mái tóc đỏ như máu đứng gần đấy lên tiếng. Quỷ? Mình như thế nào lại bị cho là quỷ! Tức giận trong lời nói, chỉ thiếu điều muốn động thủ.

" Tôi còn có thể bảo ai nữa? Cô nhìn xem, trước khi bất tỉnh, không phải là bị cô hù cho sợ sao? Chính là xem cô như quỷ dọa người " Nữ nhân tóc đỏ hồng lên tiếng châm chọc.

" Dạ Viễn Viễn, cô chán sống rồi phải không!? " Bản thân xinh đẹp như thế, lại bị cho là quỷ dọa người, xem có ai tức không chứ.

" Vi Oanh, Viễn Viễn hai người, mỗi người bớt một tiếng đi " Không chịu được sự ồn ào này, nữ nhân với mái tóc vàng đứng gần Giản Thanh Thanh lên tiếng ngăn lại.

" Đình Duệ, cô xem con nhóc đấy thế nào? Có bị dọa sợ mà chết không? " Nữ nhân yên tĩnh nhất từ nãy đến giờ lên tiếng, ngồi một góc trong phòng, quan sát hết những điều vừa xảy ra.

Vũ Đình Duệ: " Không đến nổi đấy, đoán chừng 5 giây nữa sẽ tỉnh lại " Nữ nhân với mái tóc vàng này tên Vũ Đình Duệ, cảnh giới ma thuật đạt đến trình độ xem như là vô đối, lại thiên về ma thuật y. Có thể nói, trừ việc cải từ hồi sinh thì không có vết thương nào mà ma thuật của nữ nhân này chữa không được.

Ngay khi câu nói vừa dứt, người nằm trên nền đất kia Giản Thanh Thanh có chút cử động, mi mắt hơi nhăn lại, từ cổ họng rên lên " Um.. " một tiếng. Hình ảnh trước mắt từ mờ đến rõ dần, Giản Thanh Thanh cật lực ngồi dậy, dùng tay vỗ vỗ vào đầu mấy cái. Ký ức về chuyện vừa xảy ra khi cô vừa tỉnh như một thước phim ngắn ùa về, trong vô thức miệng thốt lên một chữ " Quỷ.. "

" Phụt..! " Giản Thanh Thanh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sao lại cười chứ? Mà người vừa cười này là ai?

" Vi Oanh, cô xem tôi đâu có nói sai? " Dạ Viễn Viễn cười khanh khách hướng Vi Oanh châm chọc mặc cho người kia tức sắp bóc khói.

Vi Oanh? Người này là ai? Giản Thanh Thanh nhìn theo hướng Dạ Viễn Viễn vừa nói, bất ngờ có chút giật mình. Vi Oanh!? Người này chẳng phải là người cuối cùng mình thấy lúc bất tỉnh sao? Da trắng, môi đỏ, mái tóc đỏ thẫm như máu, mỹ quan tinh xảo, con ngươi trong suốt theo màu tóc, tỏa ra không ít lãnh khí mỗi khi nó cử động. Người này...rõ ràng là đẹp như vậy, lại bị mình cho là quỷ sao?

Không chấp nhất gì Dạ Viễn Viễn, cảm thấy luôn có một đạo ánh mắt nhìn mình đến không chớp, Tần Vi Oanh khẽ nhíu mài, theo cảm giác, phát hiện Giản Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm lấy mình, vẻ mặt có chút si ngốc. Không hiểu sao nhìn tới người này, Tần Vi Oanh không còn cảm giác bực tức vì bị cho là quỷ, thay vào đó là cảm thấy có chút buồn cười khi người này cứ nhìn chằm lấy mình bằng ánh mắt đấy.

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Donde viven las historias. Descúbrelo ahora