Chương 40

960 86 5
                                    


Đến chỗ của Vũ Đình Duệ, Giản Thanh Thanh mới thực sự nếm mùi đau khổ khi đụng tới đàn cá cưng của nàng. Với một chồng hơn cả trăm cuốn sách trên bàn, Giản Thanh Thanh bắt buộc phải đọc hết rồi dựa theo nội dung trong đó phân loại hơn ngàn lá trà khác nhau.

Nhìn Giản Thanh Thanh ngồi mần mò, ngửi ngửi từng cái lá trà, Vũ Đình Duệ một bên lại rất thong thả ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn cô làm.

" Công việc này rất hợp với em phải không? "

Giản Thanh Thanh nắm chặt lá trà trong lòng bàn tay, bóp đến muốn vụn ra. Hợp? Mắt nào của ngươi thấy hợp?

" Nữ vương a, người cũng thật ác với thần đi. Chỉ là một con cá, có cần nhỏ mọn như thế không? Còn bắt thần ngồi đây lựa trà, thật muốn xem thần là Tấm chắc "

" Đây là hình phạt nhẹ nhất tôi có thể dành cho em rồi đấy. " _ Vũ Đình Duệ

Nhẹ!? Giản Thanh Thanh thật muốn nghi ngờ đầu óc người này có vấn đề.

" Thôi thì đừng phạt, trực tiếp tha là được rồi. " Giản Thanh Thanh ' xùy ' một tiếng, thật mỉa mai nhìn nàng.

" Em thật sự muốn được tha? " Vũ Đình Duệ nói như tạo ra hy vọng cho cô.

" Thật " Giản Thanh Thanh gật đầu.

Vũ Đình Duệ khóe môi khẽ cong, lại nói tiếp một câu. " Tôi hỏi em câu này, nếu em làm tôi hài lòng, tôi liền xem như không có chuyện gì bỏ qua cho em "

Giản Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn nàng, một bên chân mài nhướn lên, tỏ ý muốn nghe nàng nói tiếp.

" Em có thích tôi không? " Vũ Đình Duệ hỏi ra câu hỏi với thái độ nửa đùa nửa thật, làm người khác mà đoán được ý nàng muốn hỏi có nghĩa là gì.

Nhưng Giản Thanh Thanh suy nghĩ nửa đơn thuần nửa phức tạp, đôi mài cô co dãn liên tục, sau mới trả lời. " Thích? Nữ nhân đáng sợ như chị, thật có muốn thích đi nữa cũng khó. " Giản Thanh Thanh cũng học theo nàng, câu trả lời cũng nửa đùa nửa thật.

Nghe câu trả lời này, Vũ Đình Duệ có chút khó tin, sống đến bây giờ chưa có ai dám trước mặt nàng nói nàng là nữ nhân đáng sợ. Nhưng riêng Giản Thanh Thanh khi nói ra câu này thì khác, Vũ Đình Duệ có chút thất thần, liền rất nhanh sau đó cũng đáp lại.

" Vậy nếu tôi không đáng sợ, em sẽ thích tôi phải không? "  Vừa nói, ánh mắt nàng nhìn Giản Thanh Thanh cũng thật thay đổi, ôn nhu hơn, nhẹ nhàng hơn, không còn cái vẻ lãnh đạm như trước, mà trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười thật kiều diễm hiếm thấy.

Giản Thanh Thanh lúc này mới triệt để hiểu ra ý nghĩa lời nàng nói, cũng đã bị cái vẻ ngoài ôn nhu kia của nàng làm cho ngây người, Giản Thanh Thanh có thể cảm nhận được nhịp tim mình giờ phút này có chút loạn, không thể phũ nhận rằng cô cũng có thích nàng.

Cắn cắn môi, Giản Thanh Thanh cúi đầu không nhìn lấy Vũ Đình Duệ nữa, cô muốn bản thân mình phải thật bình tĩnh để có thể đối mặt với nàng.

" Sẽ thích " Giản Thanh Thanh gật gật đầu.

Vũ Đình Duệ khóe môi cười cười, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Giản Thanh Thanh, nâng lên gương mặt đang cúi kia, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now