Em ấy thích tôi

1.1K 98 2
                                    


Hôm nay, trời đặc biệt hảo. Giản Thanh Thanh cùng Uyển Khả Dư có mặt tại bệnh viện, nơi phụ trách những nạn nhân hứng chịu thiên tai lần này. Cả hai một trước một sau đến từng phòng bệnh hỏi thăm từng cái nạn nhân, lắng nghe tâm sự nỗi khổ của những gia đình phải chịu tổn thất lớn, có người mất hết không còn gì, gia tài của cải dành dụm bị chôn vùi theo đất đá. Lại có gia đình có người thân không may trong lúc di dời lại bị không kịp kết quả bị vùi lấp nơi đất sâu, mất.

Đi dọc trên hành lan dài qua các phòng bệnh, Giản Thanh Thanh không khỏi nhíu mài.

" Em còn chuyện gì sao? "

Giản Thanh Thanh lắc đầu.

Uyển Khả Dư nhìn sắc mặt của cô, đoán được vài phần người này là đang đồng cảm với những cái số phận kia, tâm trạng mới như thế theo đó chùn xuống.

" Gặp cũng đã gặp rồi, nghe cũng đã nghe. Em cũng không thể cứ mãi ủ rũ, em còn rất nhiều việc phải làm. "

Thấy cô cứ mãi không vui, nàng cũng không thể làm tâm tình mình khá hơn.

" Em hiểu " Giản Thanh Thanh thở dài, song lại quay sang cười với nàng.

" Đi, sáng giờ cũng chưa ăn gì. Chắc chị cũng đói rồi, chúng ta đi ăn "

Nhìn cái biểu cảm thay đổi chóng mặt của Giản Thanh Thanh, nàng có chút buồn cười cái con người này. Dùng ngón trỏ, nàng điểm nhẹ lên trán cô.

" Có em mới đói "

" Vâng, vậy ta đi ăn "

Tâm tình cũng vì thế khá hơn một chút, Giản Thanh Thanh cười cười, vô thức nắm tay Uyển Khả Dư kéo đi.

Uyển Khả Dư: " .... "

..........

Rất nhanh sau đó, công việc cũng hoàn thành đâu vào đấy, nạn dân cũng được sắp xếp, chu toàn ổn thỏa. Ngoài mong đợi, Giản Thanh Thanh còn nhận được rất nhiều sự tán thưởng của nạn dân lần này, thành công thu phục dân tâm.

Trong suốt thời gian này, Uyển Khả Dư luôn bên cạnh quan sát mọi việc Giản Thanh Thanh làm. Cũng thật rất tự hào vì người nàng chọn không tâm thường a

Rồi Giản Thanh Thanh lại cùng Uyển Khả Dư quay về thành phố A. Trước khi rời đi thành phố E, vì để tỏ lòng biết ơn, người dân thành phố này nói chung cũng như nạn dân lần này nói riêng, đều đến cảm ơn, bày tỏ cảm kích của mình đối với việc Giản Thanh Thanh giúp họ trải qua khó khăn, cùng ngồi lại lắng nghe suy nghĩ của họ.

Ngồi trên xe, Giản Thanh Thanh không ngừng hướng mắt nhìn ra bên ngoài, đối Uyển Khả Dư ngồi bên cạnh không nói một lời.

" Làm sao vậy? Không khỏe sao? "

Phải nói, nàng tận mắt chứng kiến sự chăm chỉ làm việc đến bỏ bữa của Giản Thanh Thanh trong gần một tuần qua. Nhìn cơ thể cô có chút nhược, nàng tâm cũng thật không dễ chịu, nàng không muốn cô ngã bệnh.

Giản Thanh Thanh lắc đầu.

" Nhớ nhà? " Mặc dù nói, nhưng nàng cũng thấy không khả quan lắm. Giản Thanh Thanh tầm gì cũng 20 tuổi, chẳng lẽ chỉ rời nhà 1 tuần liền nhớ?

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now