Động tâm rồi?

902 87 7
                                    


Kết thúc một bữa ăn, Giản Thanh Thanh no bụng mà thỏa mãn. Mấy ngày qua thật sự là bận rộn đến không có một bữa ăn hoàn hảo, nhiều nhất là đặt thức ăn bên ngoài giao tới. Lần này lại như thế được ăn một bữa ngon, Giản Thanh Thanh phi thường hài lòng.

Mà các nữ nhân kia, vì chung thủy ngồi nhìn Giản Thanh Thanh ăn, mà số lượng thức ăn dùng cũng không nhiều. Cùng lắm cũng chỉ nhấm nháp vài miếng.

Ăn cũng đã ăn xong, Giản Thanh Thanh nghĩ bản thân cũng nên trở về. Cô đứng dậy hướng Uyển Khả Dư các nàng nói.

" Ta trở về trước. "

Thấy người kia ăn xong đã muốn về liền, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mất mát khó tả. Uyển Khả Dư phản ứng trước tiên, nàng đứng lên.

" Về sao? Em không định ở lại? "

Giản Thanh Thanh nhíu mài, vì cái gì nữ nhân này còn muốn giữ mình lại? Không phải ăn cũng đã ăn rồi sao?

" Ở lại làm gì? Dùng bữa cũng đã xong, cho ta cái lý do để ta ở lại? "

Giản Thanh Thanh cũng tự biết, lúc nãy bản thân ăn đến phi thường ngon, cũng công nhận đầu bếp của các nàng. Nhưng cô cũng không quên, ở gần các nàng là một chuyện rất mạo hiểm.

Người ta bảo gần vua như gần cọp mà.

Ngay lúc Uyển Khả Dư không biết phải tìm cái gì lý do để giữ Giản Thanh Thanh ở lại, thì liền bên ngoài ' Ào '

Một cơn mưa cứ thế bất chợt đổ xuống, hạt mưa nặng trĩu, trông có vẻ sẽ rất lâu mới tạnh. Thiên a! Người cũng muốn giúp mình. Uyển Khả Dư nghĩ.

" Trời mưa rồi, em về lúc này cũng không tiện. Cứ trước ở lại đi, đến lúc nào tạnh mưa hẳn về. " Uyển Khả Dư từ tận thâm tâm không muốn cơn mưa này cứ thế nhanh đến nhanh tạnh.

Giản Thanh Thanh bất mãn liếc nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia, trong lòng thầm rủa bản thân đắc tội lão thiên cái gì mà cứ thích trêu đùa bản thân.

" Không sao, ta có thể về được. " Giản Thanh Thanh nghĩ đội mưa chạy về chắc cũng không đến nổi.

Ngay lúc này, Hoài Thanh Hàn tuyệt nhiên không lên tiếng cũng cất lời. Giọng nói phát ra cùng với cơn mưa ngoài kia lạnh đến như nhau.

" Nếu bây giờ trở về em có thể sẽ cảm. Em đừng quên thân phận hiện giờ của mình. Nếu chỉ vì muốn về mà mắc bệnh, ngày mai không lên thượng tấu được em nghĩ bọn lão thần kia sẽ nghĩ như thế nào đây? " Hoài Thanh Hàn phân tích. Đích thật, ngay cả nàng cũng không muốn Giản Thanh Thanh rời đi.

Giản Thanh Thanh quả nhiên đuối lý, mà điều Hoài Thanh Hàn nói cũng đúng đi. Suy đi tính lại, Giản Thanh Thanh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

" Vậy khi nào mưa tạnh ta sẽ về. "

Ngưng một chút, cô lại nói.

" Như thế không phiền chứ? "

Giản Thanh Thanh đưa ánh mắt nghi vấn nhìn Tần Vi Oanh, Vũ Đình Duệ cùng Dạ Viễn Viễn. Hai người kia Uyển Khả Dư và Hoài Thanh Hàn đã lên tiếng rồi, chỉ chờ xem ý kiến của 3 người các nàng nữa thôi.

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Where stories live. Discover now