1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm m...

By Calomama111

6.5M 481K 117K

Tác giả: Đương Thả Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, hào môn, niên thượng, ngọt sủng, 1x1, HE Số chương: 184 chươ... More

Chương 1: Sống lại
Chương 2: Hoa gia
Chương 3: Giang Tử Mặc
Chương 4: Trước khi chết
Chương 5: Gia pháp Hoa gia
Chương 6: Chú Mặc
Chương 7: Ý định rời đi
Chương 8: Rời đi
Chương 9: Tìm đường sống trong chỗ chết
Chương 10: Sói con
Chương 11: Bị bắt về
Chương 12: Vở kịch của đám nữ sinh
Chương 13: Chân chú Mặc thật là dài
Chương 14: Bị cắn một miếng
Chương 15: Đến nhà xin lỗi
Chương 16: Quý Tiểu Hoài
Chương 17: Cháu không hề lương thiện
Chương 18: Chú cho cháu chỗ dựa
Chương 19: Hoa Duẫn Hòa hẳn là muốn chết
Chương 20: Tề Nguyệt
Chương 21: Chân nhũn rồi
Chương 22: Đừng để chú phát hiện ra bí mật của cháu nhé
Chương 23: Cừu Vui Vẻ và hôn môi
Chương 24: Chúng ta tới công viên trò chơi đi
Chương 25: Cháu mời chú ăn kẹo
Chương 26: Hồi ức
Chương 27: Tôi họ Quý
Chương 28: Hoa Cẩm Lăng
Chương 29: Cứng đầu
Chương 30: Tiệc mừng thọ
Chương 31: Lời mời khiêu vũ
Chương 32: Ly rượu này không ổn
Chương 33: Hóa ra biết cả rồi
Chương 34: Hoa Chính Diệu, ông đáng bị như vậy!
Chương 35: Chú muốn hôn
Chương 36: Cháu suy nghĩ kỹ rồi
Chương 37: Chẳng lẽ bọn họ không nên xin lỗi cháu sao?
Chương 38: Hoa Cẩm Tú xin lỗi
Chương 39: Hung dữ
Chương 40: Cháu sai rồi
Chương 41: Tôi có thể dạy nó
Chương 42: Đưa cháu tới trường
Chương 43: Em muốn nhảy lớp
Chương 44: Chìm đắm
Chương 45: Em sẽ đạt hạng nhất
Chương 46: Kỳ thi
Chương 47: Sửa sinh nhật
Chương 48: Thành tích
Chương 49: Đạt hạng nhất không cần nói nhiều
Chương 50: Chưa từng thấy ai ngu ngốc đến vậy
Chương 51: Phần thưởng
Chương 52: Tôi chống mắt lên xem kết cục của cậu
Chương 53: Hoa Cẩm Tú xảy ra chuyện
Chương 54: Tôi thay em báo thù
Chương 55: Mau lớn đi, thiếu niên của chú
Chương 56: Tình địch
Chương 57: Nổi giận
Chương 58: Giang Tử Mặc cũng biết đau lòng
Chương 59: Sự ấm áp của thiết bị định vị
Chương 60: Hôm nay lá gan của em lớn lắm
Chương 61: Anh ấy không phải là hung thủ giết người
Chương 62: Bị bắt giữ
Chương 63: Các cậu bắt nhầm người rồi
Chương 64: Chờ tôi trở về
Chương 65: Trở về
Chương 66: Sau này đừng như thế nữa được không?
Chương 67: Là tôi nợ cậu ta
Chương 68: Em đừng có chơi quá đà
Chương 69: Coi như là nghe kể chuyện đi
Chương 70: Kết thù
Chương 71: Tòng phạm
Chương 72: Món quà tặng Hoa Duẫn Giang
Chương 73: Kịch hay bắt đầu
Chương 74: Mày nên kêu ba mới đúng
Chương 75: Anh muốn đến thăm em một lát
Chương 76: Tôi chỉ gây họa cho mình em mà thôi
Chương 77: Giang Tử Mặc thù dai
Chương 78: Chị bị ép buộc
Chương 79: Bao dưỡng con dâu nuôi từ bé
Chương 80: Ai mới là người không nên tồn tại
Chương 81: Mãi mãi không rời xa
Chương 82: Sóng gió ngày đi học lại
Chương 83: Của tôi cũng chính là của em
Chương 84: Chứng cứ
Chương 85: Phản kích
Chương 86: Phần thưởng muộn
Chương 87: Ngày quan trọng
Chương 88: Đếm ngược
Chương 89: Lục Thất số con rệp
Chương 90: Rốt cuộc là ai ở dưới?
Chương: 91: Vì Lục Thất, tôi tạm nuốt cục tức này
Chương 92: Hạ Dật
Chương 93: Vương Văn Bân trở lại
Chương 94: Tôi sẽ không mềm lòng nữa
Chương 95: Cơ hội cuối cùng
Chương 96: Cơ bụng chocolate
Chương 97: Tin nhắn kỳ quái
Chương 98: Lo lắng gầy cả người
Chương 99: Quyết định của Tiêu Trình
Chương 100: Lựa chọn đầu tiên
Chương 101: Mời đấu bóng rổ
Chương 102: Đứa nhỏ lợi hại nhà tôi
Chương 103: Cậu mang người đi luôn đi
Chương 104: Công ty gặp chuyện
Chương 105: Mảnh ghép hoa hồng
Chương 106: Đe dọa
Chương 107: Tụ tập
Chương 108: Say rượu
Chương 109: Coi như tôi nhìn lầm em
Chương 110: Hối hận không kịp
Chương 111: Bị nhốt
Chương 112: Con mắt còn lại
Chương 113: Em muốn ôm anh
Chương 114: Không làm trọn gói được thì làm một nửa
Chương 115: Nguyện cho đôi ta dũng cảm hơn
Chương 116: Chuẩn bị thi đại học
Chương 117: Chỉ cần chú Mặc thấy vui
Chương 118: Tiêu Đồng điên rồi
Chương 119: Hồi ức của Vương Văn Bân
Chương 120: Vẫn ngốc như trước kia
Chương 121: Đêm trước thi
Chương 122: Nhẫn
Chương 123: Tạ Chi
Chương 124: Con đang trách ta?
Chương 125: Đánh cuộc
Chương 126: Lục Thất đang trốn tránh
Chương 127: Phát sốt
Chương 128: Nó không nhận người anh trai này
Chương 129: Sự thay đổi trong hai năm của Quý Hoài
Chương 130: Đánh nhau thua mất rồi
Chương 131: Sự thật
Chương 132: Không bắt được người
Chương 133: Đừng giận em được không :"<<<
Chương 134: Bảo bối của tôi
Chương 135: Vì sao không thể cho cậu thứ tình cảm mà cậu muốn
Chương 136: Hoa Duẫn Quan trở về
Chương 137: Hoa Duẫn Quan không hiểu được
Chương 138: Ai là cha?
Chương 139: Bạn trai khó dỗ dành
Chương 140: Tránh xa tao ra
Chương 141: Tôi thua rồi
Chương 142: Bị cướp
Chương 143: Tiết lộ bí mật
Chương 144: Hoa thị bị điều tra
Chương 145: Tại sao anh vẫn còn quan tâm tôi?
Chương 146: Chìa khóa nhà mới
Chương 147: Sinh nhật
Chương 148: Sợ hãi
Chương 149: Lời chúc
Chương 150: Cháy lớn
Chương 151: Hoa Cẩm Tú chết rồi
Chương 152: Ép bản thân trưởng thành
Chương 153: Em không tới trường nữa
Chương 154: Sự thật năm ấy
Chương 155: Đừng nói với Quý Hoài rằng tôi ở đây
Chương 156: Trừng trị Hạ Dật
Chương 157: Hai năm sau
Chương 158: Hội trưởng yêu nghiệt của hội học sinh
Chương 159: Tôi trở về rồi
Chương 160: Em khóc khiến lòng tôi đau đớn
Chương 161: Tôi là người nhà của Tiểu Hoài
Chương 162: Hôn tôi một cái
Chương 163: Ai là sinh viên nghèo?
Chương 164: Anh trai à tới thương em đi
Chương 165: Tôi đi tìm cậu ấy
Chương 166: Diệp Gia
Chương 167: Anh muốn đến tìm cậu
Chương 168: Anh phát hiện ra anh thích cậu
Chương 169: Anh có biết anh đang làm gì không?
Chương 170: Anh không hối hận
Chương 171: Kiếm lời to
Chương 172: Bài đăng bịa đặt
Chương 173: Người đăng bài
Chương 174: Sếp tổng của chúng tôi - Quý Hoài
Chương 175: Quá ảo rồi
Chương 176: Gặp cha mẹ chồng
Chương 177: Tiêu Trình có mắt như mù
Chương 178: Cầm lấy mà chơi
Chương 179: Anh đừng đi tìm anh ấy
Chương 180: Cắt đứt với Tiêu Trình được không?
Chương 181: Anh nghĩ em sẽ mãi chờ anh sao?
Chương 182: Hắn sẽ thích rất nhiều rất nhiều năm
Chương 183: Hoa hồng nở rộ
Chương 185: PN1 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 186: PN2 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 187: PN3 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 188: PN4 - Lão già lưu manh
Chương 189: PN5 - Đương lúc nắng xuân
Chương 190: PN6 - Chúng ta về nhà thôi
Chương 191: PN7 - Mày vẫn luôn lừa anh!
Chương 192: PN8 - Phản công, hm?
Chương 193: PN9 - Tender Mercies

Chương 184: Kết cục (Hoàn chính văn)

32.7K 2.1K 908
By Calomama111

Edit: anh Dờ

Cuối tuần Quý Hoài ở nhà nấu cơm, đang trong bếp thì có tiếng gõ cửa.

Quý Hoài cầm xẻng nấu ăn không tiện ra mở cửa, đành gọi Giang Tử Mặc: "Chú Mặc, mở cửa."

Giang Tử Mặc ngồi trên sofa mở đồng hồ trên cổ tay trái ra, nhấn hiển thị hình ảnh, vừa thấy là ai tới thì đen mặt, tắt đồng hồ đi không nhìn nữa.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Quý Hoài duỗi đầu ra gọi: "Chú Mặc, không mở cửa à? Ai ở ngoài đó vậy?"

Giang Tử Mặc bí xị đứng lên đi mở cửa, lạnh lùng nhìn người đúng bên ngoài.

"Tử Mặc." Hoa Duẫn Quan cầm bộ bó hoa tươi, cười chào hỏi: "Tiểu Hoài có ở nhà không?"

"Không." Giang Tử Mặc định đóng cửa, không cho ông ta vào.

Hoa Duẫn Quan cười: "Tôi ngửi thấy mùi thức ăn, Tiểu Hoài đang làm cơm hả?"

Giang Tử Mặc nhìn ông ta một lúc rồi đành để Hoa Duẫn Quan đi vào nhà. Hoa Duẫn Quan đi vào trong thì hơi bối rối nhìn xung quanh, không biết đặt bó hoa vào chỗ nào.

Quý Hoài đi từ phòng bếp ra, thấy Hoa Duẫn Quan đứng giữa phòng khách, còn Giang Tử Mặc thì mặc kệ ông.

"Sao ông lại đến đây?" Quý Hoài khó hiểu hỏi.

"Tiểu Hoài, quấy rầy con rồi." Hoa Duẫn Quan cẩn thận nhìn, đưa bó hoa cho cậu.

Bây giờ Quý Hoài nhìn thấy hoa hồng là đau đầu, văn phòng cậu vẫn còn một đống, mấy hôm nay đống hoa ấy héo rũ rồi nên cậu mới bảo người ta thu dọn mang ra ngoài. Bây giờ Hoa Duẫn Quan lại đem hoa tới, cậu nhận lấy nhưng cũng chẳng biết để vào đâu.

Nghĩ một lát, Quý Hoài cắm vào cái bình hoa đặt thềm cửa sổ. Buổi sáng còn nắng đẹp mà bây giờ trời lại âm u rồi, Quý Hoài thoáng nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu mưa bụi lất phất.

Lúc Quý Hoài bưng đồ ăn ra thì bên ngoài đã mưa tầm tã, từng giọt mưa lộp độp gõ vào cửa kính thủy tinh, Quý Hoài lo lắng bảo Giang Tử Mặc đi kiểm tra phòng ngủ với phòng đọc sách xem có bị ngấm nước không.

Hoa Duẫn Quan ngồi bên bàn nhìn Quý Hoài đi ra đóng cửa sổ, ông gật đầu với cậu, vui vẻ nói: "Thấy con sống như vậy cũng rất tốt, sống như chúng ta lúc trước gò bó quá."

Quý Hoài xới cơm cho ông, cũng không nói gì, cậu rốt cuộc vẫn mềm lòng giữ Hoa Duẫn Quan ở lại. Nhưng cậu vẫn không chấp nhận bất cứ tình thân gì giữa hai người, cậu và Hoa Duẫn Quan chẳng có gì để nói hết, suốt bữa cơm, cả ba người đều im lặng.

Ăn cơm xong, Hoa Duẫn Quan muốn giúp Quý Hoài thu dọn bát đũa, Giang Tử Mặc cản ông lại, hắn tự mình thu dọn bát đĩa đi vào bếp.

Quý Hoài đi gọt trái cây, bưng đĩa ra đặt trên bàn trà.

"Ông tới có việc gì không?" Quý Hoài hỏi.

"Muốn đến thăm con thôi." Hoa Duẫn Quan nói xong lời này thì Giang Tử Mặc đã rửa bát xong đi ra phòng khách. Quý Hoài đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt hắn.

"Hai ngày trước ba qua đời rồi."

Quý Hoài sững lại một lúc mới nhận ra "ba" mà Hoa Duẫn Quan nói là người nào, cậu đã lâu không để ý tới tin tức về Hoa gia, đột nhiên nghe thấy thì không kịp phản ứng.

Quý Hoài thì thế, còn Giang Tử Mặc vô cùng bình thản, Hoa Duẫn Quan nhìn vẻ mặt của hắn thì đoán được là hắn đã biết từ sớm rồi.

"Hoa Cẩm Lăng cũng trở lại."

Tin này thì cả Giang Tử Mặc và Quý Hoài đều không biết, Giang Tử Mặc ngồi thẳng dậy nhìn Hoa Duẫn Quan: "Vậy cậu ta đang ở đâu?"

Hoa thị rớt đài, Hoa Cẩm Lăng biến mất. Giang Tử Mặc tìm kiểu gì cũng không thấy. Nói đúng hơn là hắn đã không dưới một lần tìm Hoa Cẩm Lăng, nhưng lần nào biết được chút tung tích thì cũng để cậu ta chạy thoát.

Năm đó Hoa Cẩm Lăng hành hung giết người, giết chết cả em gái, Giang Tử Mặc đã tìm được căn cứ chính xác để khởi tố cậu ta. Cảnh sát cũng phát lệnhh truy nã, nhưng Hoa Cẩm Lăng cứ như đá chìm đáy biển, cảnh sát hay Giang Tử Mặc đều không tìm được.

Bây giờ Hoa Duẫn Quan nói ra tin tức này, Giang Tử Mặc đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt người.

"Nó lén quay về, cũng không có ai hỗ trợ cả, tôi tình cờ gặp được nó. Mấy năm nay nó ở bên Thục Nam, lại lập công ty, lần quay về này chắc là lần cuối." Hoa Duẫn Quan nói, "Tôi đến đây là muốn nói một chuyện, tôi đã phái người đi theo dõi nó, sau khi nắm được hoạt động của nó rồi thì báo cảnh sát, bây giờ chắc là cảnh sát tóm được rồi."

Quý Hoài không thể tin được, Hoa Cẩm Lăng là cháu ruột của Hoa Duẫn Quan. Quý Hoài nghĩ Hoa Duẫn Quan sẽ bao che cho anh ta, cho dù biết được tin tức thì cũng không để lộ ra ngoài, nào ngờ Hoa Duẫn Quan tự mình báo cảnh sát đi tróc nã Hoa Cẩm Lăng.

Hoa Duẫn Quan lạnh lùng: "Cho dù nó là người nhà họ Hoa nhưng nó lại có ý định làm hại con. Hoa Duẫn Quan ta trước giờ giúp thân không giúp lý. Đêm ấy nếu chỉ sai lầm một chút thôi, ta.... ngay cả đứa con của chính mình cũng không bảo vệ được."

Mấy năm trước biệt thự bốc cháy, nếu Quý Hoài không đi ra ngoài lấy bánh ngọt thì có lẽ cũng táng thân trong biển lửa.

Hoa Cẩm Lăng muốn đối phó Giang Tử Mặc nên lúc phóng hỏa không hề có ý định buông tha bất kỳ ai, Hoa Duẫn Quan chỉ cần nghĩ tới chuyện đó mà rét run cả người.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa... đứa con ruột của chính mình, ông cũng chẳng còn cơ hội bù đắp.

Không khí rơi vào im lặng. Bên ngoài, cơn mưa như trút nước đã ngớt dần, Hoa Duẫn Quan thấy hết mưa rồi thì đứng lên.

Trước khi đi, ông nói với Quý Hoài: "Ta không phải là người cha tốt, nửa đời sống trong hồ đồ mù quáng theo đuổi tình yêu. Nửa đời qua rồi, cái gì cũng không giữ được. Nhưng may mà, ta còn có con."

Ông quay lưng lại bật cười nói: "Về sau ta mở cửa hàng ở chỗ đó, nếu Giang Tử Mặc muốn mua hoa thì cứ bảo tới chỗ ta, ta sẽ giảm giá."

Giang Tử Mặc ở trong nhà nghe thế thì cười lạnh: "Ai muốn mua ở tiệm đó? Hoa ế chỏng chơ còn định lừa tôi đến mua."

Quý Hoài đóng cửa, cười nói: "Hôm trước em đi ngang qua thấy cửa hàng buôn bán đắt khách lắm, rất nhiều người tới đó mua hoa."

"Gần năm mươi rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt." Giang Tử Mặc hừ lạnh.

Quý Hoài ngẫm cũng thấy đúng, Hoa Duẫn Quan dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn ăn mặc rất phong cách, khuôn mặt tuấn lãng thành thục, sức hấp dẫn của đàn ông sẽ càng lắng đọng theo năm tháng, mà Hoa Duẫn Quan lại còn lãng mạn như thế, không lo không bán được hàng.

Quý Hoài lại mở cửa sổ ra, căn phòng trở nên sáng sủa, không khí vừa được trận mưa gột rửa nên vô cùng sạch sẽ tinh khiết. Tâm trạng Quý Hoài rất tốt, đổi một cái bình hoa đẹp hơn cho bó hoa hồng rồi lại đặt lên thềm cửa sổ.

Ánh nắng mang theo hơi ướt của mưa chiếu vào, rơi trên những cánh hoa khiến cho sắc hoa hồng càng thêm tươi thắm, càng thêm đẹp đẽ.

Tâm trạng Quý Hoài cứ như thời tiết bên ngoài vậy, cậu quay lại ôm thắt lưng Giang Tử Mặc, nói: "Chúng ta vận động sau bữa cơm đi."

Giang Tử Mặc xoa đầu cậu, kéo cậu lên rồi hôn môi cậu.

Sau một cuộc vận động mệt mỏi đầy thỏa mãn, Quý Hoài dụi đầu trong lồng ngực Giang Tử Mặc, không muốn làm gì hết, chỉ cảm thấy toàn thân chìm trong hạnh phúc.

"Còn nhớ chuyện lần trước em đã đồng ý với tôi không?"

"Cái gì? Em đồng ý lúc nào?" Quý Hoài nghiêng đầu nhìn Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc ấy thế mà hơi đỏ mặt lên, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Có một lần em đã đồng ý với tôi, sao em có thể quên được?'

"Không phải... em đồng ý cái gì cơ? Ở đâu? Lúc nào?"

Giang Tử Mặc buồn bực nói: "Ở đây, trên giường."

"Trên giường?" Quý Hoài sửng sốt một lát rồi cười vui vẻ nói: "Anh lừa em đồng ý lúc em đang không tỉnh táo, lời trên giường của đàn ông mà anh cũng tin sao?"

"Em muốn lật lọng?" Giang Tử Mặc đè cậu xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Nếu em đổi ý, vậy bây giờ tôi sẽ khiến em phải đồng ý lại một lần nữa."

Quý Hoài bị bàn tay vuốt ve sau lưng làm cho hoảng sợ, lập tức xuống nước xin tha, cậu không muốn vận động nữa đâu, vừa rồi đã tiêu hết cả bữa cơm trưa rồi.

"Được được, em đồng ý là được chứ gì, để em xem anh yêu cầu cái gì nào. Anh nói đi, chuyện gì?"

Giang Tử Mặc nhìn cậu một chốc, nói: "Em nhắm mắt lại."

"Ò." Quý Hoài cố gắng nhịn cười, nhắm hai mắt lại.

Cậu nghe thấy tiếng Giang Tử Mặc xuống giường ra khỏi phòng, tầm một phút sau thì quay lại. Quý Hoài hơi tò mò, muốn lén nhìn một chút, bị Giang Tử Mặc cảnh cáo: "Không được mở mắt!"

Quý Hoài đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy Giang Tử Mặc cầm nhẫn quỳ một gối ở trên giường. Lúc Quý Hoài nhìn hắn, hắn hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Quý Hoài, em có nguyện ý gả cho tôi không?"

Nhẫn kề sát ngón áp út của Quý Hoài, giống như chỉ cần Quý Hoài đồng ý, Giang Tử Mặc sẽ đeo nhẫn cho cậu ngay lập tức.

Quý Hoài hơi bối rối: "Anh tặng em nhẫn rồi mà?" Lúc cậu thi vào đại học thì Giang Tử Mặc đã đeo một chiếc nhẫn bạc lên tay cậu, nhưng chiếc nhẫn đó đã sớm bị mất trong vụ cháy mấy năm trước.

"Lần này chính thức là nhẫn cầu hôn, chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta cưới luôn." Giang Tử Mặc nhìn cậu nói.

Quý Hoài lật người ngồi dậy, cười nói: "Dù gì cũng để em mặc quần áo vào đã, thời khắc quan trọng thế này mà hai ta đều không mặc gì."

Về sau mỗi lần nhớ lại, hai người không thể nào quên được đã định ra thời khắc quan trọng này ở trên giường, lại còn vào lúc cả hai đều không mặc quần áo.

"Tôi có chuẩn bị rồi chứ, đã đặt nhà hàng trước rồi. Tôi sẽ mời em đi ăn, bên cạnh có dàn nhạc hòa tấu, nhà hàng sẽ bày trí rất nhiều hoa tươi, lúc chúng ta dùng cơm, tôi sẽ quỳ xuống cầu hôn em."

Quý Hoài thầm nghĩ, lại học cùng Lục Thất ở trên mạng hả?

"Nhưng mà... tôi thấy bây giờ cũng vừa đúng lúc." Giang Tử Mặc đẩy chiếc nhẫn về phía trước, "Chỉ cần em đồng ý thì bất kể là khi nào hay hoàn cảnh nào, đều là đúng lúc."

"Em có đồng ý không?" Giang Tử Mặc lại hỏi.

Quý Hoài duỗi ngón tay về phía trước, cười thật tươi: "Sao em lại không đồng ý được đây, ở bên anh là niềm may mắn lớn nhất trong cả hai đời của em."

Đời trước cậu sống một kiếp thê lương, vốn tưởng thế giới này cũng sẽ như vậy. Cậu cố gắng thoát khỏi quỹ đạo của đời trước, ai ngờ giữa đường lại nhặt được bảo vật.

Gặp được chú Mặc, cho dù ngày mưa cũng sẽ biến thành ngày nắng. Cuộc đời lận đận long đong của cậu, đã được người này một tay chống đỡ.

Người như vậy, may mắn như vậy, sao cậu lại có thể không nắm lấy.

Nắm lấy cả một đời.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ok, chính văn tới đây là xong.

Thực ra còn muốn viết rất nhiều nữa, cũng nghĩ trước rất nhiều rồi, nhưng mà lúc viết tới đây thì cảm thấy thế này là vừa đủ.

Cảm giác ấy giống như lúc chú Mặc lấy ra chiếc nhẫn kia, vừa đúng lúc. Chúng ta gặp nhau vừa đúng lúc, rồi thì sẽ cùng nhau chờ mong cuộc gặp gỡ tiếp theo.

Bộ truyện này viết liên tục trong gần 5 tháng, đó là quãng thời gian bận bịu nhất nhưng không hề ngừng update. Cảm ơn rất nhiều các tiểu khả ái, các tiểu thiên sứ đã cổ vũ cho tôi, đã cho tôi niềm hạnh phúc lớn lao đến vậy.

Có rất nhiều thứ muốn nói, đây cũng chưa phải là kết thúc, còn có bộ truyện tiếp theo, tôi còn có thể gặp được những người đáng yêu như các bạn, nghĩ tới đây đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.

Tiếp theo sẽ là phần phiên ngoại (...)

---------------

Dờ: 

Cuối cùng Dờ máu gà cũng xong sau gần 5 tháng vật lộn với bộ này. Tính ra tôi không hề thích toàn bộ truyện, bởi vì có những chi tiết gây tăng xông, có những chi tiết thật là wtf, có những pha xử lý tình huống không khéo léo của tác giả bởi vì đây là bộ thứ hai trong sự nghiệp gõ chữ của mẻ. NHƯNG, tôi thích em và chú tới mù quáng rồi, những điều trên tự dưng không còn quan trọng nữa, ừ, chung là thế. Các thím đi đâu chê truyện cũng được, nhưng không chê thẳng ở đây, ở wattpad của Dờ là được rồi, dù gì cũng là chữ tôi gõ ra trong gần nửa năm, tim tôi đau =)))))

Continue Reading

You'll Also Like

115K 6.7K 11
Tác giả: Tây Lăng Minh Thể loại: đoản văn, hồn quỷ công x du côn thụ, ma quái, HE ( theo ta thì nó khá giống Quỷ thuyết kiểu kiểu kinh dị như thế...
211K 14.3K 91
Lâm Hành Chi đời trước dốc hết sức lực nửa đời người làm việc cho người khác, cuối cùng lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan kết cục chết thảm. Một lần...
135K 5.6K 23
Truyện chỉ đăng trên wattpad. Tuyết táng chi ái: Người đăng: BW Tác giả: Thiên Tuyết Táng Ái. Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, ngược luyến tàn tâm, ngược...
288K 17.8K 28
365 NGÀY SAU KHI TÔI CHẾT Tác giả: Thùy Đô Bất Nhận Thức Ngã Số chương : 213 (Chia làm 16 phần) + 3 Phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đ...