1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm m...

By Calomama111

6.5M 481K 117K

Tác giả: Đương Thả Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, hào môn, niên thượng, ngọt sủng, 1x1, HE Số chương: 184 chươ... More

Chương 1: Sống lại
Chương 2: Hoa gia
Chương 3: Giang Tử Mặc
Chương 4: Trước khi chết
Chương 5: Gia pháp Hoa gia
Chương 6: Chú Mặc
Chương 7: Ý định rời đi
Chương 8: Rời đi
Chương 9: Tìm đường sống trong chỗ chết
Chương 10: Sói con
Chương 11: Bị bắt về
Chương 12: Vở kịch của đám nữ sinh
Chương 13: Chân chú Mặc thật là dài
Chương 14: Bị cắn một miếng
Chương 15: Đến nhà xin lỗi
Chương 16: Quý Tiểu Hoài
Chương 17: Cháu không hề lương thiện
Chương 18: Chú cho cháu chỗ dựa
Chương 19: Hoa Duẫn Hòa hẳn là muốn chết
Chương 20: Tề Nguyệt
Chương 21: Chân nhũn rồi
Chương 22: Đừng để chú phát hiện ra bí mật của cháu nhé
Chương 23: Cừu Vui Vẻ và hôn môi
Chương 24: Chúng ta tới công viên trò chơi đi
Chương 25: Cháu mời chú ăn kẹo
Chương 27: Tôi họ Quý
Chương 28: Hoa Cẩm Lăng
Chương 29: Cứng đầu
Chương 30: Tiệc mừng thọ
Chương 31: Lời mời khiêu vũ
Chương 32: Ly rượu này không ổn
Chương 33: Hóa ra biết cả rồi
Chương 34: Hoa Chính Diệu, ông đáng bị như vậy!
Chương 35: Chú muốn hôn
Chương 36: Cháu suy nghĩ kỹ rồi
Chương 37: Chẳng lẽ bọn họ không nên xin lỗi cháu sao?
Chương 38: Hoa Cẩm Tú xin lỗi
Chương 39: Hung dữ
Chương 40: Cháu sai rồi
Chương 41: Tôi có thể dạy nó
Chương 42: Đưa cháu tới trường
Chương 43: Em muốn nhảy lớp
Chương 44: Chìm đắm
Chương 45: Em sẽ đạt hạng nhất
Chương 46: Kỳ thi
Chương 47: Sửa sinh nhật
Chương 48: Thành tích
Chương 49: Đạt hạng nhất không cần nói nhiều
Chương 50: Chưa từng thấy ai ngu ngốc đến vậy
Chương 51: Phần thưởng
Chương 52: Tôi chống mắt lên xem kết cục của cậu
Chương 53: Hoa Cẩm Tú xảy ra chuyện
Chương 54: Tôi thay em báo thù
Chương 55: Mau lớn đi, thiếu niên của chú
Chương 56: Tình địch
Chương 57: Nổi giận
Chương 58: Giang Tử Mặc cũng biết đau lòng
Chương 59: Sự ấm áp của thiết bị định vị
Chương 60: Hôm nay lá gan của em lớn lắm
Chương 61: Anh ấy không phải là hung thủ giết người
Chương 62: Bị bắt giữ
Chương 63: Các cậu bắt nhầm người rồi
Chương 64: Chờ tôi trở về
Chương 65: Trở về
Chương 66: Sau này đừng như thế nữa được không?
Chương 67: Là tôi nợ cậu ta
Chương 68: Em đừng có chơi quá đà
Chương 69: Coi như là nghe kể chuyện đi
Chương 70: Kết thù
Chương 71: Tòng phạm
Chương 72: Món quà tặng Hoa Duẫn Giang
Chương 73: Kịch hay bắt đầu
Chương 74: Mày nên kêu ba mới đúng
Chương 75: Anh muốn đến thăm em một lát
Chương 76: Tôi chỉ gây họa cho mình em mà thôi
Chương 77: Giang Tử Mặc thù dai
Chương 78: Chị bị ép buộc
Chương 79: Bao dưỡng con dâu nuôi từ bé
Chương 80: Ai mới là người không nên tồn tại
Chương 81: Mãi mãi không rời xa
Chương 82: Sóng gió ngày đi học lại
Chương 83: Của tôi cũng chính là của em
Chương 84: Chứng cứ
Chương 85: Phản kích
Chương 86: Phần thưởng muộn
Chương 87: Ngày quan trọng
Chương 88: Đếm ngược
Chương 89: Lục Thất số con rệp
Chương 90: Rốt cuộc là ai ở dưới?
Chương: 91: Vì Lục Thất, tôi tạm nuốt cục tức này
Chương 92: Hạ Dật
Chương 93: Vương Văn Bân trở lại
Chương 94: Tôi sẽ không mềm lòng nữa
Chương 95: Cơ hội cuối cùng
Chương 96: Cơ bụng chocolate
Chương 97: Tin nhắn kỳ quái
Chương 98: Lo lắng gầy cả người
Chương 99: Quyết định của Tiêu Trình
Chương 100: Lựa chọn đầu tiên
Chương 101: Mời đấu bóng rổ
Chương 102: Đứa nhỏ lợi hại nhà tôi
Chương 103: Cậu mang người đi luôn đi
Chương 104: Công ty gặp chuyện
Chương 105: Mảnh ghép hoa hồng
Chương 106: Đe dọa
Chương 107: Tụ tập
Chương 108: Say rượu
Chương 109: Coi như tôi nhìn lầm em
Chương 110: Hối hận không kịp
Chương 111: Bị nhốt
Chương 112: Con mắt còn lại
Chương 113: Em muốn ôm anh
Chương 114: Không làm trọn gói được thì làm một nửa
Chương 115: Nguyện cho đôi ta dũng cảm hơn
Chương 116: Chuẩn bị thi đại học
Chương 117: Chỉ cần chú Mặc thấy vui
Chương 118: Tiêu Đồng điên rồi
Chương 119: Hồi ức của Vương Văn Bân
Chương 120: Vẫn ngốc như trước kia
Chương 121: Đêm trước thi
Chương 122: Nhẫn
Chương 123: Tạ Chi
Chương 124: Con đang trách ta?
Chương 125: Đánh cuộc
Chương 126: Lục Thất đang trốn tránh
Chương 127: Phát sốt
Chương 128: Nó không nhận người anh trai này
Chương 129: Sự thay đổi trong hai năm của Quý Hoài
Chương 130: Đánh nhau thua mất rồi
Chương 131: Sự thật
Chương 132: Không bắt được người
Chương 133: Đừng giận em được không :"<<<
Chương 134: Bảo bối của tôi
Chương 135: Vì sao không thể cho cậu thứ tình cảm mà cậu muốn
Chương 136: Hoa Duẫn Quan trở về
Chương 137: Hoa Duẫn Quan không hiểu được
Chương 138: Ai là cha?
Chương 139: Bạn trai khó dỗ dành
Chương 140: Tránh xa tao ra
Chương 141: Tôi thua rồi
Chương 142: Bị cướp
Chương 143: Tiết lộ bí mật
Chương 144: Hoa thị bị điều tra
Chương 145: Tại sao anh vẫn còn quan tâm tôi?
Chương 146: Chìa khóa nhà mới
Chương 147: Sinh nhật
Chương 148: Sợ hãi
Chương 149: Lời chúc
Chương 150: Cháy lớn
Chương 151: Hoa Cẩm Tú chết rồi
Chương 152: Ép bản thân trưởng thành
Chương 153: Em không tới trường nữa
Chương 154: Sự thật năm ấy
Chương 155: Đừng nói với Quý Hoài rằng tôi ở đây
Chương 156: Trừng trị Hạ Dật
Chương 157: Hai năm sau
Chương 158: Hội trưởng yêu nghiệt của hội học sinh
Chương 159: Tôi trở về rồi
Chương 160: Em khóc khiến lòng tôi đau đớn
Chương 161: Tôi là người nhà của Tiểu Hoài
Chương 162: Hôn tôi một cái
Chương 163: Ai là sinh viên nghèo?
Chương 164: Anh trai à tới thương em đi
Chương 165: Tôi đi tìm cậu ấy
Chương 166: Diệp Gia
Chương 167: Anh muốn đến tìm cậu
Chương 168: Anh phát hiện ra anh thích cậu
Chương 169: Anh có biết anh đang làm gì không?
Chương 170: Anh không hối hận
Chương 171: Kiếm lời to
Chương 172: Bài đăng bịa đặt
Chương 173: Người đăng bài
Chương 174: Sếp tổng của chúng tôi - Quý Hoài
Chương 175: Quá ảo rồi
Chương 176: Gặp cha mẹ chồng
Chương 177: Tiêu Trình có mắt như mù
Chương 178: Cầm lấy mà chơi
Chương 179: Anh đừng đi tìm anh ấy
Chương 180: Cắt đứt với Tiêu Trình được không?
Chương 181: Anh nghĩ em sẽ mãi chờ anh sao?
Chương 182: Hắn sẽ thích rất nhiều rất nhiều năm
Chương 183: Hoa hồng nở rộ
Chương 184: Kết cục (Hoàn chính văn)
Chương 185: PN1 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 186: PN2 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 187: PN3 - Tiêu Trình x Lâu Việt
Chương 188: PN4 - Lão già lưu manh
Chương 189: PN5 - Đương lúc nắng xuân
Chương 190: PN6 - Chúng ta về nhà thôi
Chương 191: PN7 - Mày vẫn luôn lừa anh!
Chương 192: PN8 - Phản công, hm?
Chương 193: PN9 - Tender Mercies

Chương 26: Hồi ức

39.4K 3.2K 349
By Calomama111

Edit: Dép

Lễ đính hôn của Hoa Chi với tiểu thư Trương gia, bởi vì một trò đùa của cô ta mà đã thất bại.

Không chỉ người Trương gia mất mặt, Hoa gia cũng thật nhục nhã. Khách khứa đi hết, vẻ mặt Hoa Chính Diệu cực kỳ khó chịu, bọn họ vốn dĩ muốn nhờ mối thông gia mà tiến quân vào thành phố G, nhưng kế hoạch đã đổ vỡ.

Hoa Chi cảm thấy may mắn, may mắn vì cậu không phải kết hôn theo sắp đặt nữa. Nhưng vì chuyện này, Hoa Chính Diệu lại vô cùng bực bội, mặt vẫn cứ luôn hậm hực.

Cho đến khi trở lại Kim Thành, Hoa Chính Diệu vả một phát thẳng mặt cậu, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Hôn thê của mình mà cũng không biết trông chừng cho kỹ, bây giờ chuyện be bét ra như thế, mày bảo người ta sẽ nghĩ gì về Hoa gia đây!"

Hoa Chi nghiêng đầu, lỗ tai ong ong, mãi sau mới nghe thấy Hoa Chính Diệu đang rống giận. Theo thói quen, cậu cứ nhận sai trước: "Ông nội, cháu xin lỗi, là lỗi của cháu."

"Mày còn biết nhận sai cơ à? Cút tới hình đường! Khi nào hối cải rồi đi ra!"

Trước khi đi, cậu vẫn còn cố đấm ăn xôi: "Ông nội, ông đừng giận, nổi nóng không tốt cho thân thể." Nhưng Hoa Chính Diệu vẫn cứ lạnh mặt không để ý, những người khác trong Hoa gia đều khoanh tay đứng nhìn, không nhiều lời.

Hoa Chi tự mình đến hình đường quỳ ở đó, sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối vừa quỳ xuống đã thấy đau âm ỉ. Cậu đấm đấm chân, nhớ tới lời bác sĩ nói, bảo là cậu bị viêm khớp.

Cái hình đường này dường như chỉ thiết kế cho một mình cậu dùng, từ khi vào Hoa gia, cậu đến đây rất nhiều lần. Đã không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu quỳ ở đây, cũng không biết từ khi nào, khí lạnh xâm nhập vào xương khớp, bây giờ thì đã muộn.

Hoa Chi quỳ hai tiếng đồng hồ, cửa hình đường bật mở, Hoa Cẩm Niên chậm rãi đi vào.

"Anh hai?" Hoa Chi nhìn Hoa Cẩm Niên , tò mò sao cậu ta lại tới đây.

"Quỳ một lúc là được rồi, phòng bếp để lại chút đồ ăn cho cậu đó, mau ăn đi."

"Cảm ơn anh hai, nhưng bây giờ em không muốn ăn." Hoa Chi lắc đầu.

Hoa Cẩm Niên nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn cậu. Cậu ta được kế thừa khuôn mặt phong lưu anh tuấn của Hoa Duẫn Hòa, nhưng tính tình lại không hề giống cha, cậu ta dù hơi nóng nảy, nhưng lại là người có lương tâm duy nhất trong Hoa gia.

"Không ăn thì đói chết cậu đi, vài ngày nữa cũng không ai nhớ ra mà cho ăn đâu."

"Em biết mà." Hoa Chi cười.

Hoa Cẩm Niên xoay người định đi, nhưng đi hai bước lại trở lại, ngồi xổm xuống, bắt đầu mò túi áo Hoa Chi.

"Anh hai, sao vậy?"

"Hôm nay Trần tổng ở Diệu Thành có cho cậu danh thiếp không?" Hoa Cẩm Niên không tìm thấy, đổi sang tìm túi bên kia.

"Có."

"Cậu đừng nên giao du nhiều với hắn, chả biết hắn là ai cũng nói chuyện vui vẻ thế, bị bán lúc nào cậu cũng không biết đâu." Hoa Cẩm Niên nghiêm mặt dạy dỗ cậu.

"Trần tổng không phải người như vậy đâu, với lại em cũng đâu nói gì, em vẫn còn là học sinh mà, không tiếp chuyện nổi." Cho dù lúc trên du thuyền, Trần Ngư đối xử rất hòa ái với cậu, sau đó còn hàn huyên một lúc, nhưng thực ra chỉ là xã giao đôi câu. Hoa Chi cảm thấy Trần Ngư không giống những doanh nhân sự nghiệp thành đạt khác, hắn rất ôn hòa, tính tình rất tốt, không hề coi thường đứa "con riêng" như cậu.

"Cậu thì làm sao biết được hắn là hạng người gì, từ lúc nào cậu lại biết nhìn người chuẩn thế."

Hoa Chi bị Hoa Cẩm Niên dạy dỗ, chỉ có thể cười trừ không phản bác.

Hoa Cẩm Niên lấy danh thiếp ra cho vào túi mình. "Bớt giao du với mấy người đó đi, tập trung học hành cho anh."

"Dạ." Hoa Chi đành phải gật đầu.

Hoa Cẩm Niên hừ một tiếng rồi rời đi.

Mấy năm nay, cậu luyện được kỹ năng vừa quỳ vừa ngủ. Cậu từ từ nhắm mắt lại, mơ màng nghe thấy có người đang la lên, âm thanh như truyền đến từ rất xa, đứt quãng vang vọng trong màn đêm. Hoa Chi rùng mình bừng tỉnh.

Cậu cẩn thận lắng nghe, âm thanh vừa rồi đã biến mất, cậu nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng lúc này lại nghe thấy. Lần này cậu có thể khẳng định, âm thanh đó ở bên ngoài hình đường.

Cậu do dự một lát, đứng lên đi ra ngoài, âm thanh rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất nhỏ, như thể bị chặn lại không cho phát ra, chỉ có thể "ư ư" yếu ớt kêu lên.

Cách hình đường không xa chính là biệt thự của chú Mặc, nếu không có việc gì thì không ai dám lai vãng, Hoa Chi tới Hoa gia lâu như vậy nhưng vẫn chưa đến đó lần nào. Lúc này, tiếng kêu gào dồn dập vang lên, Hoa Chi lắng tai nghe, phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ khu rừng cạnh vườn hoa trước biệt thự.

Hoa Chi biết mình không nên đi qua đó, nơi này quá gần địa phận của chú Mặc, nhưng cậu luôn thấy người Hoa gia sợ hãi chú Mặc, ngay cả người hầu cũng không dám nhắc tới. Hoa Chi cũng rất sợ, nhưng thực ra cậu cũng không cảm thấy chú Mặc đáng sợ chỗ nào.

Người khác đồn chú Mặc giết người, nhưng chuyện đó như thể phủ một lớp sương mù, luôn cảm thấy không chân thật, cho nên cậu cũng không sợ thực sự.

Hoa Chi bước vào trong khu rừng âm u, khu rừng này kéo dài tới tít sau núi, trong rừng im ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của chính cậu đạp lên củi và lá khô.

Phía trước có ánh lửa sáng, Hoa Chi đi chậm lại, thả lỏng hô hấp.

Cậu trốn phía sau một gốc cây, chậm rãi thò đầu nhìn phía trước. Đột nhiên, cậu hoảng sợ mở to mắt, lập tức nắm chặt lòng bàn tay mình.

"Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi, là chính anh muốn chết." Giang Tử Mặc rút con dao đang đâm trên đùi gã đàn ông ra, vẻ mặt lạnh lùng.

Gã đàn ông đang bị trói trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, miệng bị bịt lại, gã chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ư". Gã cuộn mình trên đất, thân thể không ngừng giãy dụa. Hoa Chi nhìn trên người hắn có ba vết thương, hai vết trên bả vai, một vết trên đùi.

Giang Tử Mặc chậm rãi nói: "Tôi nghĩ đưa anh vào tù thì anh sẽ thành thật hơn, nhưng xem ra tôi lầm rồi. Anh tự tìm đường chết, vì sao tôi không thỏa mãn nguyện vọng của anh nhỉ?"

Ngữ điệu của hắn rất bình thản, không hề có cảm xúc, động tác lại vô cùng hung ác, dao găm trên tay sắp đâm vào cái đùi còn nguyên vẹn kia.

Gã đàn ông ngửa ra, trợn mắt lên, đang nhẫn nhịn cơn đau đớn.

Giang Tử Mặc nghiền chân lên miệng vết thương, cong thắt lưng cúi xuống, con dao trên tay lướt đi như đang vẽ một đóa hoa lên ngực gã đàn ông.

Quần áo gã rách bươm, Giang Tử Mặc vẽ ra từng vệt máu.

Giọng nói hắn trầm thấp lạnh như băng: "Cô Từ còn cầu xin tôi tha cho anh, anh nên biết ơn bà ấy, nếu không thì sáu năm trước tôi đã lấy mạng anh rồi."

Gã đàn ông giãy dụa kịch liệt, cỏ trên đất bị gã cọ tới cọ lui bật hết rễ lên. Giang Tử Mặc không hề quan tâm, thông thả cầm dao chế tạo vết thương trên người gã.

Gã đàn ông giãy dụa thế nào cũng không thoát, dần dần, gã mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mất tiêu cự.

Hoa Chi hoảng sợ lùi về sau, chân giẫm phải một nhành củi kêu "rắc" một tiếng, đánh động người phía trước.

"Ai đó?" Lục Thất đứng ở một bên chạy tới, thấy Hoa Chi thì nhăn mày, túm lấy cậu lôi ra ném trên mặt đất.

Hoa Chi ngã đụng vào gã đàn ông đang nằm im thin thít trên đất kia, cậu sợ tới mức dùng cả tay cả chân để lùi về sau, ánh mắt kinh hãi nhìn Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc lạnh lùng liếc nhìn cậu, rồi nhìn gã đàn ông dưới chân hắn, đột nhiên mất hứng thú.

Hắn bỏ chân ra, dặn dò Lục Thất: "Kéo hắn ra sau núi, ném xuống."

Hoa Chi không dám nhìn cái người đã tắt thở bên cạnh mình, cho dù còn hô hấp, đêm hôm khuya khoắt bị ném ra sau núi, bị mất máu quá nhiều lại không ai cứu, chết chắc rồi.

Hoa Chi càng nghĩ càng sợ, lúc thấy Giang Tử Mặc cầm dao tiến về phía cậu, cậu sợ muốn vỡ mật.

"Cháu, cháu chưa thấy gì hết! Cháu..." Giọng nói yếu ớt mỏng manh như sợi tơ, lắp bắp không thành lời.

Giang Tử Mặc ngồi xuống trước mặt cậu, ánh mắt vô cảm dõi theo cậu. Hoa Chi hoàn toàn không dám cử động, ánh mắt của Giang Tử Mặc như se thành sợi, quét tới quét lui nhìn khắp người cậu, khiến cậu không thở nổi.

"Chưa thấy cái gì cơ?" Giang Tử Mặc thấp giọng hỏi cậu.

Hoa Chi muốn lắc đầu, nhưng lại không động đậy nổi, toàn thân cứng nhắc. Giang Tử Mặc chậm rãi nhếch khóe miệng, dán lưỡi dao găm lành lạnh lên mặt cậu. "Nhìn thấy thứ không nên nhìn, sẽ mất mạng đấy."

Lưỡi dao như một con rắn độc lạnh băng, thấu tận xương tủy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu. Hoa Chi hoảng hốt nuốt nước miếng, thần kinh bị đè ép tới cực điểm.

Nước mắt tí tách rơi xuống, không hề phát ra âm thanh, tay cầm dao của Giang Tử Mặc khựng lại.

"Cháu, cháu thật sự, thật sự, không thấy gì hết, chú Mặc, hức, chú... hức.." Thanh niên sở hữu khuôn mặt diễm lệ, da trắng như ngọc, nghẹn ngào bật khóc.

Giang Tử Mặc híp đôi mắt hẹp dài, hắn bỗng dưng mở miệng: "Còn khóc nữa thì mất luôn mắt."

Hoa Chi hức một tiếng, cố gắng nín lại, mặt cậu đỏ lên, nước mắt còn ầng ậng đọng trên mi mắt, cũng không dám khóc ra tiếng. Giang Tử Mặc chậm rãi đưa lưỡi dao dính máu cọ lên mặt cậu, sau đó đứng lên, nhìn từ trên cao xuống.

"Hôm nay dính máu thế là đủ rồi, mạng của cháu, ta tạm thời tha." Giang Tử Mặc lạnh lùng, sau đó lại không kiên nhẫn nói tiếp. "Mau cút đi."

Hoa Chi lảo đảo đứng lên, hức một tiếng, cậu bưng kín miệng, không dám để Giang Tử Mặc nghe thấy, cũng không dám nhìn hắn, tay chân cậu đã mềm nhũn.

Đêm hôm đó, cậu mơ một giấc mơ. Sáng hôm sau sốt hầm hập, sốt liên tục một tuần.

***

Quý Hoài đột nhiên bừng tỉnh, người toàn mồ hôi lạnh, trong mơ, Giang Tử Mặc lạnh lùng vô cảm giết người không ghê tay khiến cậu phát run.

"Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Quý Hoài không thể tin được nhìn Giang Tử Mặc đang nằm ngủ bên cạnh mình, ánh mắt tình cờ quét qua chiếc kẹo que đặt ở đầu giường. Đồng tử cậu co rụt một chút, rồi chậm rãi bình tĩnh lại.

Giang Tử Mặc không thấy cậu trả lời, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, "Mơ thấy cái gì mà sợ như vậy? Có chú bên cạnh còn sợ gì nữa?"

Quý Hoài hoảng hốt nhìn về phía hắn, trong một giây phút, hình ảnh người trước mắt trùng khớp với người ở trong rừng cây đời trước, rồi chốc lát sau lại tách rời ra, cậu không phân biệt được nữa. Nhưng có lẽ cũng chẳng cần phân biệt rạch ròi, Giang Tử Mặc đời trước và đời này, đều là một người.

Giang Tử Mặc không kiên nhẫn nổi nữa, cắn cậu một cái. Bỗng chốc, tất cả ý nghĩ đều tiêu tan.

"Ở trước mặt chú mà còn dám suy nghĩ lung tung gì đấy? Quý Tiểu Hoài, lá gan cũng lớn lắm!"

Đúng rồi, đời này cậu là Quý Hoài, không phải Hoa Chi.

Continue Reading

You'll Also Like

211K 14.3K 91
Lâm Hành Chi đời trước dốc hết sức lực nửa đời người làm việc cho người khác, cuối cùng lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan kết cục chết thảm. Một lần...
48.7K 5.9K 46
bao nuôi em, em không cần đi làm nữa. - yiangie
98.6K 7K 53
_Ở đây có những mẩu chuyện mình dịch -
135K 5.6K 23
Truyện chỉ đăng trên wattpad. Tuyết táng chi ái: Người đăng: BW Tác giả: Thiên Tuyết Táng Ái. Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, ngược luyến tàn tâm, ngược...