Chương 60

1.8K 43 0
                                    

Ôn lại chuyện cũ, như cá gặp nước.

Lục Hãn Kiêu thỏa mãn thú tính, lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm, hai giờ sáng mới chịu ngủ.

Chu Kiều bị lăn lộn đến chết đi sống lại, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Lục Hãn Kiêu, người đàn ông này quả thật là thừa hưởng toàn gen tốt, mũi là tướng mũi vua, không chỉ cao mà còn rất dễ nhìn, đôi mắt nữa, cũng không biết có phải là tới Hàn Quốc cấy lông mi thật không, nếu không sao lại dài hơn cả lông mi con gái vậy?

Chu Kiều đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lông mi anh, nhìn anh khó chịu nhíu mày một cái liền không dám động vào nữa.

Cô đi qua nửa vòng Trái Đất sáu tháng, sau đó vẫn là trở về bên cạnh anh.

Chu Kiều chống người ngồi dậy, ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu quan sát Lục Hãn Kiêu.

Nhìn một lúc, người nào đó đang lười biếng đột nhiên phát ra tiếng.

"Còn nhìn sao? Còn nhìn là ngày mai đi lĩnh chứng đấy."

Trong đêm tối, Chu Kiều khẽ cong khóe miệng.

Lục Hãn Kiêu mở mắt, buồn ngủ mơ màng hỏi, "Em sao còn chưa ngủ?"

Chu Kiều hiếm khi đùa giỡn với anh, "Anh lớn lên rất đẹp trai, tùy tiện nhìn một cái liền không dời mắt nổi."

Lục Hãn Kiêu vừa nghe, ôm ngực hướng mặt lên trời, "Viên trợ tim tác dụng nhanh của anh đâu? Làm ơn đút cho tôi hai viên cứu mạng."

Chu Kiều xoay người nằm xuống, mặt kề sát vào, nhẹ nhàng mổ hai cái lên môi anh, "Cứu được chưa?"

Lục Hãn Kiêu ôm thắt lưng cô, "Hôn thêm một cái."

Chu Kiều cực kỳ dịu dàng làm theo ý anh. Sau đó cô cúi đầu, gối lên lồng ngực anh.

Tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Hãn Kiêu là thanh âm tuyệt vời nhất lúc nửa đêm.

"Không muốn ngủ?" Lục Hãn Kiêu xoa lưng cô, "Vậy anh cùng em nói chuyện phiếm."

Anh cố tỉnh táo, mí mắt hé ra một đường nhỏ. Chu Kiều nói: "Mai anh còn phải đi làm, được rồi, ngủ đi."

Lục Hãn Kiêu nghịch ngón tay cô, "Không sao đâu."

Chu Kiều nhẹ giọng gọi anh: "Lục ca."

"Anh đây." Lục Hãn Kiêu đan mười ngón tay vào tay cô, "Có chuyện muốn nói với anh?"

Chu Kiều thản nhiên ném ra vấn đề khó khăn vướng mắc giữa hai người.

"Mẹ của anh..."

Lục Hãn Kiêu nhắm mắt lại, cũng không lo lắng quá mức, anh ừ một tiếng, "Anh sẽ giải quyết."

Chu Kiều cau mày rũ mắt, cô rất hiểu phong cách xử sự của Lục Hãn Kiêu, anh tính tình thẳng thắn, nếu thật sự vì mình mà ra mặt, nhất định kết quả sẽ là thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

Chu Kiều cũng nắm chặt tay anh.

"Em cùng anh."

Hô hấp Lục Hãn Kiêu run lên, là đang cười, anh nói: "Không cần. Anh sẽ không để cho em chịu đựng thêm chút uất ức nào. Lần này, em ngoan ngoãn đứng phía sau anh là được."

[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính Where stories live. Discover now