Chương 14

2K 68 1
                                    

Đi thang máy đến bãi đậu xe.

Lúc Đóa tỷ đến, theo phân phó của Lục Hãn Kiêu mang một chiếc xe đến đây đề phòng, không nghĩ tới quả thật có ích.

Chu Kiều nhìn chiếc Land Rover này, nghĩ thầm, thật sự là một fan cuồng mà.

Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ mui xe, "Rất chắc chắn, có thể cùng xe tăng đấu một trận."

Anh ngồi trên ghế lái, lại vỗ vỗ nệm ghế, "Da thật, được may thủ công hoàn toàn, 3000 nghệ nhân một người một kim, không hề giống nhau."

Chu Kiều nhìn anh, để xem còn có thể ba hoa đến mức nào.

Lục Hãn Kiêu chỉ tay lái, "Vô cùng linh hoạt, lái mà như bay. Thế nào, so với xe taxi xịn hơn chứ?"

Chu Kiều gãi gãi chóp mũi, lo lắng hỏi: "Thân thể anh chịu được sao? Hay là thôi đi."

"Em nghĩ rằng anh truyền nước vô ích sao?" Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Cài dây an toàn vào, đọc địa chỉ cho anh."

Chu Kiều lo lắng trùng trùng, còn chưa mở miệng, anh liền một cước đạp ga lái ra ngoài.

Trên đường đi tới quán cà phê.

"A a, vị sư huynh này của em rất có phẩm vị nhỉ, lại còn đi uống cà phê, rất phong cách." Lục Hãn Kiêu giả vờ không quan tâm hỏi, "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Lớn hơn tôi hai khóa, anh ấy vẫn đang ở đại học tiếp tục nghiên cứu." Chu Kiều nói.

"Nghiên cứu?" Lục Hãn Kiêu nắm chặt tay lái, "Vậy hai người về sau vẫn là bạn học, không sai, rất nhanh em cũng sẽ trở thành một em gái phong cách."

"..." Chu Kiều quay đầu, "Anh hôm nay sao thế?" Giống như đang nói chuyện với thần tiên vậy.

Lục Hãn Kiêu hất cằm lên, "Bị bệnh."

"Bị bệnh còn đưa tôi đi?"

"Bệnh nặng."

Chu Kiều dở khóc dở cười, "Ồ."

Lục Hãn Kiêu vẫn mặc bộ quần áo thường ngày từ tối qua vào viện, T-shirt màu trắng, đầu tóc cũng không vuốt keo tạo hình, ôn nhu mềm mại rũ xuống, khí chất tăng thêm nhu hòa, so với lúc mặc tây trang giày da càng có ý tứ.

Đến nơi, Chu Kiều xuống xe trước, Lục Hãn Kiêu không kịp gọi-

"F*ck, yêu thương người lớn tuổi ở đâu?!"

Anh kéo kính chiếu hậu xuống, cực nhanh soi gương sửa sang đầu tóc, âm thầm càu nhàu, "Đều tại thời gian quá gấp, nếu không đã kịp đổi sang cái quần rách kia, cũng trẻ tuổi hơn một chút."

Chu Kiều thấy cửa xe đẩy ra, giật mình hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Tới uống cà phê nha." Lục Hãn Kiêu nói: "Chúng ta đều đến rồi, làm sao? Còn muốn đuổi anh về?"

"Không, không phải vậy." Chu Kiều có chút mơ màng, "Anh còn đang bệnh mà."

"Ha ha, cuối cùng nhớ ra anh là bệnh nhân? Thời điểm muốn anh đưa đi như thế nào lại không nghĩ tới."

Trời ạ, cái người này, trình độ không biết xấu hổ có thể khiến núi lở đất mòn .

Chu Kiều vội vàng đuổi theo, "Lục ca, Lục ca."

[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính Where stories live. Discover now