Anh nhận mệnh thở dài, "Kiều Kiều, em quả thực có thể giết chết anh."

Sau đó, anh cởi bỏ thắt lưng, chậm rãi duỗi tay xuống.

Khoảng mười phút sau, anh từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt không thay đổi, cũng không nói nhiều.

Chu Kiều đang ngồi trên ghế sofa lập tức đứng dậy, cô bắt chéo hai tay sau lưng, có vẻ rất khẩn trương.

Lục Hãn Kiêu nhặt áo khoác trên chỗ dựa ghế sô pha, "Anh đi đây."

Chu Kiều nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Ừ."

Lục Hãn Kiêu không làm cô khó xử, đi tới cửa, ngừng một chút, nghiêng đầu nói: "Nhớ khóa chặt cửa."

"..." Mặt Chu Kiều lập tức như bị thiêu cháy.

"Rầm" một tiếng, cửa đóng, cô mới dám ngẩng đầu nhìn lên.

Cửa lại nhẹ nhàng động đậy hai cái, là Lục Hãn Kiêu đẩy cửa xác nhận xem cửa đã đóng chặt hay chưa.

Chu Kiều đi tới bên cửa sổ, vén lên hai tầng rèm lên, len lén nhìn xuống.

Không tới hai phút, hình dáng Lục Hãn Kiêu xuất hiện trong bóng đêm, áo khoác ngoài treo trên cánh tay mà không mặc lên người, ngay cả ống tay áo cũng xắn lên một nửa.

Chu Kiều nghĩ thầm, đã đau dạ dày còn không biết tự giữ ấm.

Rất nhanh, cô bị ý nghĩ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" của mình làm cho có chút không còn gì để nói. Thật lòng mà nói, này loại oán giận này sẽ chỉ đối với người mình quan tâm mong nhớ mới sinh ra.

Trước kia Lục Hãn Kiêu là người yêu, người thân thiết của cô, vậy bây giờ thì sao?

Chu Kiều không dám nghĩ sâu tới cái vấn đề đáng suy tính này, người mẹ lợi hại kia của anh, bà nội tận tình khuyên bảo cùng với đủ thứ nhìn thì có vẻ hài hòa, thực ra che giấu quá lâu sẽ mãnh liệt mà xông ra, khiến cho Chu Kiều sợ hãi.

Chu Kiều lắc đầu, "Ai!"

Nghĩ linh tinh cái gì không biết.

Ánh mắt cô dính chặt vào Lục Hãn Kiêu đang ở dưới lầu, nhìn anh đi tới cạnh xe, lôi chìa khóa sau đó mở cửa. Đèn đường ánh sáng rực rỡ, nửa đêm rạng sáng yên tĩnh, chỉ có anh là phong cảnh duy nhất.

Nhưng đúng lúc này, Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Chu Kiều bị hù dọ vội vàng thả rèm cửa xuống, chạy tới bên tường trốn, trái tim bình bịch nhảy loạn.

Anh có phát hiện mình nhìn lén không?

Chắc là không đâu, góc độ rất nhỏ.

Chu Kiều thấp thỏm thật lâu, chờ một lúc sau mới không từ bỏ ý định mà vén một góc rèm lên, lặng lẽ nhìn.

Xe không còn ở đây.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Dưới lầu.

Chiếc xe màu đen từ đầu đường chậm rãi lái ra ngoài, bên trong cửa kính xe đã hạ xuống một nửa, người nào đó đang không tài nào thu lại được nụ cười.

[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính Where stories live. Discover now