Chu Kiều một lời khó nói hết, yên lặng dịch ra xa một chút.

Lát sau, Lục Hãn Kiêu cứng rắn kéo Chu Kiều ra ngoài nộp tiền thuốc, vừa ra khỏi phòng bệnh, anh không vừa ý lên án: "Em vừa rồi tại sao lại đứng xa như vậy?"

Chu Kiều nói: "Tôi không thích người có ngực lớn."

"Vậy em cũng không thích chính mình sao." Lục Hãn Kiêu ném lại một câu, huýt sáo đi trước.

Lúc Chu Kiều phản ứng lại, cô đã vô ý thức cúi đầu, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như ráng chiều.

So sánh độ không biết xấu hổ, anh đúng là không ai bằng.

Xong việc ở bệnh viện, Lục Hãn Kiêu lái xe đưa con trai dì Tề về trường học, dì Tề vẫn chưa hết lo lắng, nói muốn đi cùng con trai, lát nữa mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Chu Kiều vừa nghe, không muốn đâu. Cô mới không thèm ở cùng chỗ với người đàn ông ngực lớn này!

Lục Hãn Kiêu chẳng buồn để ý, quơ quơ chìa khóa xe, "Đi thôi."

Sau đó xoay người quay lưng, khóe miệng cong lên, dương dương đắc ý.

"Đến sân trường, cảm giác cả người đều trẻ ra một vòng." Lục Hãn Kiêu đem xe dừng trước cửa, hai người đi bộ ra ngoài.

Chu Kiều nhíu mày, "Một vòng là mười hai tuổi, anh chắc chắn?"

"Làm sao? Nghi ngờ anh? Anh không giống như mười sáu tuổi sao?" Lục Hãn Kiêu bước chậm lại đợi cô, "Chao ôi? Em cách xa anh như vậy làm gì?"

Chu Kiều đưa hai ngón tay ra, biểu hiện số hai, "Khoảng cách 2m, an toàn."

Lục Hãn Kiêu nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô, nhướn mày, sau đó cũng đưa hai ngón ra, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, phối hợp nói:

"Tách- bật điện."

Chu Kiều sững sờ, tay cũng quên thu lại.

Lục Hãn Kiêu cười đến ôn nhu, trực tiếp nắm lấy ngón trỏ của cô, không buông tha bất cứ cơ hội giở trò lưu manh nào.

"Bé trai mười sáu tuổi cần một cô bạn gái, như vậy mới phong cách."

Lúc này, bỗng một cậu học trò béo đi tới, mở miệng chính là: "Chú ơi! Cho cháu hỏi đến Dật Phu Lâu đi như thế nào?"

Mặt Lục Hãn Kiêu liền cứng lại, cổ như cái ốc vít rỉ, chầm chậm quay qua, vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười nhếch khóe miệng, "Cậu gọi tôi là gì?"

Cậu học trò béo mơ hồ cảm thấy không ổn, nhấp nháy mắt, chạy tóe khói.

"Gặp mặt liền nhận thân thích loạn xạ, béo là có lý sao!" Lục Hãn Kiêu vừa phiền lòng, lại nhìn thấy Chu Kiều, "Em còn cười."

Tay hai người đã buông ra, Chu Kiều gãi gãi chóp mũi, "Được, không cười nữa, chú à."

Tâm tình bị đè nén của Lục Hãn Kiêu đến nhanh, đi cũng nhanh, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Anh đói rồi, muốn ăn khuya."

Cạnh trường học đúng là muốn ăn cái gì cũng có. Hai người đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng Lục Hãn Kiêu vừa ý một nhà hàng lẩu cay Tứ Xuyên.

[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính Όπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα