Bữa sáng cũng rất quỷ dị, Chu Kiều bình tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, từng ngụm từng ngụm ăn cháo đến là xinh đẹp.

Dì Tề ngược lại thận trọng để ý, kinh ngạc nói: "Hãn Kiêu, sao cháu đến ăn bát cháo cũng phải nhấc tay thành Hoa Lan Chỉ vậy!"

Lục Hãn Kiêu không buồn để ý, đầu ngón út nhô lên càng cao.

Dùng phương thức này hấp dẫn sự chú ý Chu Kiều, đúng là ngây thơ hết thuốc chữa.

Dì Tề đi dọn dẹp bát đũa, người vừa đi, Lục Hãn Kiêu liền cách một cái bàn trò truyện, "Hôm nay anh mặc áo sơ mi này nhìn có đẹp không?"

Động tác húp cháo của Chu Kiều ngừng lại, nhẹ nhàng quét mắt nhìn anh một cái, "Ừ, màu hồng phấn rất hợp với anh."

Tuyệt đối không nhiệt tình, Lục Hãn Kiêu nhíu mi, cao giọng, "Anh muốn mặc nó đi họp đấy!"

"Ồ." Chu Kiều bỏ chén thìa xuống, "Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn."

Lục Hãn Kiêu nhìn bóng lưng cô, tức giận ném muỗng xuống bàn, "Không ăn nữa!"

Dì Tề nghe tiếng động, từ phòng bếp nhanh nhẹn đi ra, "Không ăn nữa sao? May quá, chờ thêm lúc nữa chắc dì muộn giờ đi nhảy ở quảng trường mất."

Dì Tề, dì bổ xuống một đao không nương tình chút nào cả.

Lục Hãn Kiêu nghẹn uất muốn chết, hùng hùng hổ hổ đứng dậy về phòng ngủ, đổi một bộ quần áo đi làm bình thường, u ám ra khỏi cửa.

Chu Kiều ở trong phòng nghe thấy tiếng đóng cửa, lặng lẽ bỏ bút máy xuống.

Cô rũ mắt, mân mê đầu ngón tay, vừa rồi cháo kê rõ ràng là ngọt, giờ phút này sao miệng lại đắng ngắt. Cô lắc đầu, lấy trong ngăn kéo ra một viên đường nhét vào miệng ngậm, sau đó tiếp tục đọc sách.

Trong nhà không có người làm ồn, hiệu suất đặc biệt cao, Chu Kiều đem những khái niệm tài chính học qua một lần, còn làm hai cái đề thi, trong nháy mắt đã đến giờ cơm tối. Dì Tề có một niềm đam mê đặc biệt với thịt gà, mỗi ngày lại đổi một món, đa dạng đủ loại để làm gà ăn.

"Kiều Kiều, ăn xong hai cái đùi gà đi, canh gà sắp xong rồi."

Chu Kiều giúp bà xới cơm, hỏi: "Không chờ Lục ca sao ạ?"

"Không cần." dì Tề nói: "Buổi chiều nó gọi điện thoại cho dì, nói là đi công tác rồi."

Chu Kiều dừng động tác, ngẩng đầu lên, "Đi công tác?"

"Đúng vậy, đi Hàng Châu, thấy bảo là đi 6 7 ngày."

Đi ra ngoài lâu như thế sao.

Chu Kiều cúi đầu xuống, nhìn cơm trong chén, tâm trạng giống như thang máy bị trục trặc, mãnh liệt rơi một cái.

Dì Tề cảm thấy rất bình thường, "Đừng nhìn nó bây giờ nhàn rỗi, mấy năm vô cùng bận rộn, khi đó nó còn ở Lục gia, ngày ngày xã giao ngày ngày uống rượu, đem dạ dày uống đến hỏng, Lục lão thái bồi bổ hai năm, bây giờ mới khá hơn một chút."

Chu Kiều nhớ tới lần trước Lục Hãn Kiêu ăn ớt chỉ thiên đến độ nằm viện, hóa ra là có bệnh cũ.

"Nghe Lục lão phu nhân nói, Hãn Kiêu trước đây rất khiến người ta yêu thích, miệng ngọt, lễ phép với mọi người, tính cách cũng vô cùng tốt." Dì Tề thở dài nói: "Cũng không biết vì sao lại không chịu yêu đương, chỉ cùng đám nhóc Thanh Hòa kia chơi đùa. Thật đau lòng mà."

[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính Where stories live. Discover now