Chương 93

4.4K 134 6
                                    

Hình Chu sửng sốt, kích động lại không thể tin được nói: "Anh Kinh Chước, anh ấy, anh ấy sẽ còn nguyện ý dạy cháu sao?"

Lần này Hạ Uyên không thay anh trả lời, ông nhìn về phía con trai, chậm rãi đem tầm mắt chuyển lên người Hình Chu, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Trên mặt Hình Chu chậm rãi hiện ra thất vọng, cậu ta đứng ở đó cười thê lương một chút, lẩm bẩm: "Đúng vậy, em cô phụ ý tốt của anh như vậy, sao anh có thể nguyện ý dạy em chứ, là ý nghĩ của em quá kỳ lạ, dựa vào cái gì mà muốn chính mình phạm lỗi lại được người khác tha thứ, em...."

Cậu ta rốt cuộc vẫn kém thành thục hơn Hạ Kinh Chước, lại bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta ngồi xổm ở đó ôm đầu khóc không thành tiếng, Hạ Kinh Chước liền cứ nhìn như vậy, nhìn, cuối cùng vẫn lấy khăn tay từ trong sườn túi tiền tây trang, đi qua đưa cho cậu ta.

Hình Chu ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy cái gì, lại không dám tin tưởng, khi cậu ta tiếp nhận khăn tay, còn cảm thấy chình mình đang nằm mơ.

"Anh Kinh Chước...." Cậu ta hít mũi đứng lên nhìn anh.

Hạ Kinh Chước nhíu mày liếc xéo cậu ta, thật lâu sau mới nói: "Tôi cũng không cần học sinh luôn khóc sướt mướt, muốn đi theo tôi học, từ này về sau phải bỏ cái tật xấu này."

Nói xong, anh trực tiếp nhấc chân rời đi, cũng không nói gì thêm, nhưng anh đã không cần phải nói cái gì, Hình Chu biết anh tha thứ cho chính mình.

Cậu ta cao hứng vô cùng, hận không thể chạy ra ngoài nói cho toàn thế giới, cậu ta lại có thể nhẹ nhàng giống như trước kia.

Khi ngoái đầu nhìn lại, Hình Chu thấy Ân Mạn đứng ở vị trí góc bên này, khóe mắt cô còn mang nước mắt, lại là bộ dáng tươi cười, thấy cậu ta nhìn lại đây, còn hướng cậu ta gật gật đầu.

Lúc ấy Hình Chu liền biết, lần này xem như chính mình làm đúng rồi, đây mới là cuộc sống mà cậu ta muốn, chẳng sợ cậu ta không chiếm được tâm người mình thích, chẳng sợ cậu ta chỉ còn là một phó phi công thích vuốt mông ngựa bị người ta chỉ trích, lại không thẹn với lương tâm, tích cực hướng về phía trước.

Đi ra cổng lớn An Bình, Hạ Kinh Chước liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Gia Niên đang chờ ở cách đó không xa.

Cô đã về qua nhà, thay quần áo, rửa mặt đơn giản qua, cũng ăn chút gì đó, rốt cuộc mang đứa nhỏ, không thể cùng bọn họ ở chỗ này chờ đợi, cần có thời gian nghỉ ngơi.

Cô ở chỗ này đợi một lúc, mặc áo khoác thật dày, hai tay vây quanh người, dựa vào sườn xe nhìn vị trí cửa, đối diện với tầm mắt Hạ Kinh Chước nhìn tới.

Anh đi từng bước về phía cô, khoe miệng cô trước sau đều cong lên, khi anh đi đến trước mặt cô, cô vươn tay ôm lấy anh, hít sâu một chút nói: "Hạ cơ trưởng, hoan nghênh anh trở về, em có khủng phi chứng, có thể phiền toái anh sau này khi em đi máy bay, anh có thể cổ vũ em nhiều một chút không?"

Hôm nay cả ngày Hạ Kinh Chước cơ hồ đều căng khuôn mặt, không có lộ ra bất kỳ tươi cười gì.

Nhưng hiện tại thấy Giang Gia Niên, nghe cô nói như vậy, anh cầm lòng không đậu mà cong khóe miệng.

(EDIT - HOÀN) CÓ CƠ HỘI THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU - TỔNG CÔNG ĐẠI NHÂNWhere stories live. Discover now