20:"Em là ánh sáng đời anh đấy."

3.4K 533 223
                                    

   "Thế tóm là

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

   "Thế tóm là... Cậu được sống lại?"

   "Ở cơ thể này, từ năm lên lớp 1 tôi đã bắt đầu có lại nhận thức từ kiếp trước. Càng lớn, tôi lại càng nhận thức được nhiều hơn. Những kí ức tôi đang có tuy không đầy đủ nhưng cũng tương đương với năm tôi 35 tuổi ở kiếp trước."

Khắc Hiếu giờ nới hiểu cảm giác của nhóc Túc khi nghe mình giảng bài.

Chả hiểu cái gì sất.

Nếu như chuyện thằng nhóc Nhật Tùng này sống lại là sự thật thì những điều nó nói đằng sau mới có ý nghĩa. Chứ nhỡ nó xạo ke cho vui nhà cửa thì...

Cơ mà, chuyện hoang đường như thế sao mà Khắc Hiếu tin cho được. Nhưng chỉ có chuyện Nhật Tùng sống lại và có kí ức của kiếp trước mới có thể giải đáp cho chuyện hắn đang thắc mắc. Ví dụ như "Tại sao cậu ta nắm rõ mọi chuyện từ thời ông bà hắn còn trẻ trong lòng bàn tay?", "Tại sao lại biết nhiều thứ hơn cả hắn trong khi chỉ đang học lớp 12?"

Đáng nghi nhất là chuyện vừa rồi, Nhật Tùng còn định nhào tới ôm lấy thân sinh của Boss khiến hắn hết hồn chim én.

   "Đau đầu quá, về đây."

   "Chờ đã." - Hắn nắm cổ tay của Nhật Tùng mà kéo lại. - "Cậu quen biết thân sinh của Boss?"

   "Cái gì?"

   "Người vừa rồi là thân sinh của Boss - Lê Hải Điệp. Vừa rồi cậu muốn làm gì?"

Nhật Tùng đỡ trán xua tay.

   "Tôi thề đây là lần đầu tôi gặp người này, trong kí ức kiếp trước của tôi không hề có n--" - Đang nói dở thì bỗng nhiên rơi nước mắt.

Khắc Hiếu thấy vậy thì càng hết hồn hơn, chủ động đứng cách xa Nhật Tùng vừa tròn 10 mét.

   "Từ từ, tôi nói thật mà." - Nhật Tùng đi đến trấn an cháu Hiếu đang hoảng sợ.

Cậu ta càng lúc càng khóc nhiều hơn khiến hắn sợ tái xanh mặt vì không hiểu gì, mấy chuyện tâm linh khiến hắn rén vãi nồi. Mà có khi tên Nhật Tùng này bị tâm thần phân liệt cũng nên.

   "Trời đựu, tôi không biết gì cả. Cậu phải tin, hức, tin tôi..."

   "Nín đi rồi nói chuyện tiếp!" - Khắc Hiếu kêu lên.

Ai ngờ cậu Túc từ đâu lòi ra ôm lấy hắn, cái mặt lại xị ra giận dỗi không biết gì cái gì.

   "Tôi biết ngay mà, hai người chỉ giỏi chim chuột sau lưng tôi thôi!"

[Hoàn]Thầy nghĩ trò bị ngáo bả mất rồi! - Trang SơWhere stories live. Discover now