Chương 37: Tâm sự đêm khuya

871 28 0
                                    

Thực ra Bàng Sảnh rất ít khi động tay vào việc nhà. Trước khi lên cấp ba, mười ngón tay cô gần như không bao giờ phải dính nước, thậm chí đồ lót cũng đến tay Kim Ái Hoa. Nhưng mấy tháng trước, sau khi bố mẹ cô thay đổi công việc, căn nhà vốn bình yên đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Để kịp chuyến xe đưa đón công nhân, hàng ngày Kim Ái Hoa phải dậy từ tờ mờ sáng sau đó mãi đến tối mịt mới trở về, mặc dù chị không bắt Bàng Sảnh phải làm gì nhưng Bàng Sảnh thực sự không thể dưng dửng để bố mẹ sau một ngày làm việc vất vả về nhà lại còn phải làm một đống việc nhà.

Thế là sau khi đi học về, Bàng Sảnh phải quét nhà, lau nhà, vo gạo nấu cơm và giặt một số quần áo bằng tay. Cô không hề kể công với bố mẹ nhưng Kim Ái Hoa vẫn thầm thì với Bàng Thủy Sinh là Sảnh Sảnh lớn rồi, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Bàng Sảnh đứng trước bồn rửa tay giặt quần áo cho Cố Minh Tịch, đó đều là quần áo mà cậu mặc nên cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Đúng lúc này, Bàng Thủy Sinh mặc áo khoác đi ra ngoài, lúc ngang qua nhà vệ sinh, hai bố con đưa mắt nhìn nhau, Bàng Thủy Sinh giơ chiếc điện thoại di động lên khẽ nói: "Bố ra ngoài hút điếu thuốc, tiện thể gọi điện cho bố Cố Minh Tịch."

"Bố!" Chẳng màng đến đôi tay đầy xà phòng, Bàng Sảnh giữ chặt tay anh lại, suy ngẫm một lúc rồi khẽ nói: "Bố cứ báo Minh Tịch ổn là được, không cần nói thêm gì đâu."

Bàng Thủy Sinh đứng im nhìn con gái mình, ngập ngừng hỏi: "Có phải con đã biết chuyện gì rồi không?"

Bàng Sảnh cắn môi đáp: "Hôm nay con đến nhà Cố Minh Tịch nghe thấy bác Cố với bác Lý cãi nhau, cãi nhau to luôn, vậy nên Cố Minh Tịch mới đến nhà mình. Bố, hình như... hình như bác Cố ngoại tình, bác Lý đau lòng vô cùng, Cố Minh Tịch bảo con đừng nói với bố mẹ, nhưng mà..."

Là người bạn lớn lên từ nhỏ đồng thời còn là đồng nghiệp làm cùng nhà máy trước đây nên trong lòng Bàng Thủy Sinh cũng biết ít nhiều về đời tư của Cố Quốc Tường. Cố Quốc Tường muốn có thêm một đứa con, đây là sự thật ai ai cũng biết tuy nhiên Lý Hàm lại rất khó có bầu lần nữa, vì vậy ở nhà máy có mấy người đã thì thầm là rất có thể Cố Quốc Tường và Lý Hàm sẽ ly hôn.

Mặc dù không thể đồng tình chuyện này nhưng Bàng Thủy Sinh dù sao cũng chỉ là người ngoài. Bên cạnh đó con gái anh lại có liên quan rất lớn đến căn nguyên dẫn đến việc Cố Minh Tịch bị tàn tật, bởi vậy anh cũng không tiện đưa ra ý kiến.

Chỉ là anh cảm thấy thiệt thòi thay Cố Minh Tịch, rõ một cậu bé ngoan ngoãn, vậy mà lại phải chịu đựng kết quả tồi tệ nhất trong khi hoàn toàn không hề làm sai bất cứ chuyện gì.

Gương mặt Bàng Thủy Sinh dịu dàng hẳn đi, anh xoa đầu con gái, nói: "Con không sai, đúng là nên nói với bố mẹ chuyện này. Yên tâm, trước mắt hôm nay bố sẽ báo Minh Tịch vẫn ổn cho bác Cố biết, còn những việc khác chờ hai bác ấy về tính sau."

Bàng Sảnh gật đầu.

Bàng Thủy Sinh tiếp tục: "Mấy ngày nay con không phải đi học thì nhớ quan tâm Minh Tịch, không được bắt nạt thằng bé, biết chưa?"

Bàng Sảnh bĩu môi: "Con bắt nạt anh ấy khi nào, con còn đang giặt quần áo giúp anh ấy đây này!"

Bàng Thủy Sinh lại nhìn bộ quần áo trong bồn rửa tay, thở dài: "Con nên giúp đỡ thằng bé nhiều, nếu không có Minh Tịch, sao con có thể thi đỗ trường cấp ba trọng điểm được?"

Bàng Sảnh lại ngoan ngoãn gật đầu, Bàng Thủy Sinh tính về phòng thì đột nhiên quay lại: "Nhưng con không được giúp Minh Tịch đi vệ sinh, nếu nó cần thì bảo gọi bố, hai đứa lớn cả rồi, những việc như vậy phải tránh!"

Bố còn chưa dứt lời, câu nói này đã khiến Bàng Sảnh nghĩ ngay đến cảnh tưởng mùa hè năm đó, những thứ cô nhìn thấy trong nhà vệ sinh công cộng ở triển lãm truyện tranh... Bàng Thủy Sinh đã đi rồi, Bàng Sảnh mới cầm quần lót của Cố Minh Tịch lên giặt, bỗng nhiên thấy cả cơ thể mới khó chịu làm sao!

***

Lúc Bàng Sảnh về phòng, Cố Minh Tịch đã làm bài tập được một lúc lâu.

Cậu bật đèn trên trần nhà, ngồi xuống "chiếc nệm" được trải dưới nền, vở bài tập đặt lên nền nhà, ngón chân kẹp bút viết lách không ngừng, bên chân cậu là một tờ giấy nháp, trên đó có đủ loại hình vẽ, công thức. Được sống ung dung tự tại trong mấy ngày nghỉ tết, giờ thấy cậu miệt mài như vậy, tự nhiên cảm giác lo lắng xuất hiện trong lòng Bàng Sảnh.

"Anh đang làm bài gì đó?" Ngồi xuống cạnh Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh ngó sang nhìn vở cậu. Cố Minh Tịch quay sang nhìn cô, Bàng Sảnh vừa tắm, tóc ướt còn dính trên vai, mặt hây hây đỏ, trên người thoang thoảng mùi dầu gội, mùi sữa tắm.

Tự nhiên một suy nghĩ rục rịch trong đầu cậu, nằm dưới đất trong phòng Bàng Sảnh đúng là một ý kiến tồi. Trái tim bé nhỏ trong lồng ngực cứ rộn ràng thì lại phải đè nén hết sức, đúng là mệt muốn chết!

Ngón chân Cố Minh Tịch bất giác cong lên, mu bàn chân căng lên. Cậu kéo sách bài tập đến trước mặt Bàng Sảnh, nói: "Đây là sách bài tập toán tham khảo anh tự mua để làm, mỗi ngày phải chiến một đề."

Bàng Sảnh cầm sách lên xem: "Có khó không?"

"Đối với em thì hơi khó."

Bàng Sảnh xị mặt nhìn, rồi huých mạnh vào người cậu: "Đồ khoe khoang!"

Cố Minh Tịch có vẻ không vui: "Anh khoe khoang gì chứ?"

"Anh khoe thông minh hơn em!"

"Anh chỉ dành nhiều thời gian cho nó hơn em mà thôi." Cố Minh Tịch cười nói: "Thực ra em thông minh lắm!"

Bàng Sảnh phấn khởi, "Haha, cuối cùng anh cũng nhận ra."

Cố Minh Tịch quay đi, thì thào nói: "Nhưng thỉnh thoảng vẫn hơn ngốc."

Bàng Sảnh liền cầm cuốn vở lên đập khẽ vào đầu cậu, "Anh mới ngốc!"

Đêm đã khuya, Bàng Sảnh thực sự không muốn lôi sách vở ra làm bài nữa, bèn cầm một truyện ngôn tình lên giường đọc còn Cố Minh Tịch thì vẫn ngồi dưới nền nhà giải đề. Thế nhưng cậu rất khó để tập trung như mọi ngày, lý do là tại mấy tiếng động thỉnh thoảng phát ra từ Bàng Sảnh đang nằm trên giường.

Những tiếng cười lúc thì "ha ha" lúc lại "hì hì" mà Bàng Sảnh phát ra lúc đọc truyện thực sự thử thách dây thần kinh của Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch chỉ biết khẽ cắn môi, nhẫn nại.

Bàng Sảnh còn ăn mấy miếng cơm cháy, tiếng nhai rộp rộp giòn tan, thỉnh thoảng lại hỏi Cố Minh Tịch một câu: "Này Cố Minh Tịch, anh ăn không? Em đút cho anh nhé?" Ăn cơm cháy khát nước, cô lại cầm lon co ca lên uống, tiếng co ca lạnh nuốt xuống bụng ừng ực, rồi Bàng Sảnh lại lớn tiếng reo hò: "A... Sướng quá!"

Mặt Cố Minh Tịch đen sì, tiếp tục nhẫn nại.

Những điều này còn chấp nhận được, hơn thế nữa, Bàng Sảnh còn lăn lộn trên giường, quá đáng nhất là lúc cô lăn đến một vị trí nào đó lại giơ chân ra đá vào lưng Cố Minh Tịch, lại còn tấn công bất ngờ, làm Cố Minh Tịch giật mình, có lần đá mạnh quá suýt làm cậu ngã lăn quay.

Lúc đá phải cậu, Bàng Sảnh lại cao giọng hô lên: "Phật Sơn vô ảnh cước."

Cố Minh Tịch: "..."

Mr Đà Điểu của tôi - Hàm YênKde žijí příběhy. Začni objevovat