CHƯƠNG 184: LAN SƠN ĐẠO THÁI TỬ ĐÁNH BẠI CƯỚP

322 20 0
                                    

Y thiên đinh vạn chúc*, để cho Phong Tín trước tiên ở lại chỗ này coi chừng quốc chủ cùng vương hậu, tự mình ra khỏi phòng. Một đường đi một đường quay đầu, tim đập cực kỳ mạnh. Đi ra một đoạn đường thật dài , xác định Phong Tín thực sự không theo sau, lúc này mới yên tâm.

* dặn đi dặn lại

Định thần một chút, vừa đi vừa nghỉ hơn mười dặm, Tạ Liên rốt cục chọn được một chỗ mà y cảm thấy là địa điểm thích hợp -- một vùng sơn đạo hoang vu vắng vẻ .

Nhìn bốn phía không người, Tạ Liên lấy lụa trắng che mặt, bọc vừa kín vừa chặt chẽ, nhảy lên cây, ẩn núp thân hình, nín hơi tập trung. Kế tiếp, chính là chờ đợi người qua đường đi qua.

Không sai, "Biện pháp" của y, chính là "Cướp của người giàu chia cho người nghèo" .

Trong quá khứ, Tạ Liên chỉ từ chuyện và trong thoại bản* đã nghe qua  giang hồ hiệp khách vào nhà cướp của người giàu giúp người nghèo khó , chính bản thân cũng chưa làm qua, cũng chưa từng nghĩ muốn làm. Bởi vì, trước kia y nghĩ : bất kể người ta có nghĩ nó tốt đẹp thế nào, vô luận mục đích cuối cùng có  chính đáng bao nhiêu , đánh cướp chính là đánh cướp, ăn cắp chính là ăn cắp. Bằng không, lấy thân thủ Tạ Liên , đừng nói là võ nghệ cao cường trộm chút đồ vật , giết sạch cai ngục, lặng lẽ đem hết tiền đi cũng không phải nói đùa.

*một loại tiểu thuyết thời đường

Thế nhưng đến bước này, thật sự không có biện pháp. Nhất định muốn nói, "Đoạt" so với "Trộm" tốt đẹp hơn một tí, đại khái là bởi vì người trước coi như "Quang minh chính đại" . Do dự hồi lâu, Tạ Liên vẫn muốn đánh chính mình một cái bạt tai, dự định cướp tài sản của người khác, cứu giúp mình bần cùng .

Đây chính  là biện pháp nhanh nhất rồi!

Tạ Liên ngồi trên cành cây, trời tối trăng mờ, khắp nơi vắng vẻ, không có một bóng người, trái tim y đập thình thịch sợ hãi.

Khi  săn giết yêu thú hung ác nhất, y cũng không hồi hộp như vậy , từ trong tay áo móc ra một cái bánh màn thầu đã lạnh cứng, tay đều đang khẽ run.

Nếu như ngươi còn có thể đối với cái ăn chọn ba lấy bốn, chỉ có thể nói ngươi không phải rất đói, nhưng Tạ Liên hiểu được sau chuyện này, đột nhiên đã quen với tư vị bánh màn thầu.

Vào đông buông xuống, ban đêm lạnh vô cùng, Tạ Liên vừa gặm bánh màn thầu lạnh cứng, vừa  thở ra từng ngụm khói trắng. Bởi vì không muốn bị nhìn thấy, cho nên Tạ Liên tuyệt nhiên không cân nhắc qua nơi có nhiều người, đặc biệt chọn chỗ hẻo lánh, đợi chừng hai canh giờ, sơn đạo phần cuối chỉ có  một người đi đường chậm trễ đi tới.

Tạ Liên mừng rỡ, hai ba cắn ăn trọn bánh bao kia, nhìn chằm chằm người đi đường chậm rãi đến gần, phát hiện, đó là một ông lão .

Lão nhân gia đã già như vậy , tuy là quần áo còn coi là ngăn nắp, phải ra rất có tiền, thế nhưng, đương nhiên không ở trong giới hạn suy nghĩ của Tạ Liên . Cũng không biết y thất vọng, vẫn là thở phào nhẹ nhõm, nói chung, quả nhiên không để ý đến, thả lão đi qua, tiếp tục chờ đợi người kế tiếp.

Khẽ thôi 🍁Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ