CHƯƠNG 165: HUỲNH HOẶC THỦ TÂM THÁNH NHÂN XUẤT THẾ 1

447 20 2
                                    

            

Đám Bùi Minh tiến vào một ngôi nhà trong sân viện, đại khái là muốn nhìn một chút xem có giếng hay không. Tạ Liên bước vào sân, thuận miệng nói: "Trên con đường này phòng ốc đều thật đồ sộ khí phái."

Hoa Thành nói: "Đồng Lô chính là trung tâm hoàng thành của nước Ô Dung, nơi đây cách Đồng Lô rất gần, tức là cách hoàng thành hai ngàn năm rất gần, cũng là một nơi giàu có và sung túc, đương nhiên vô cùng cao lớn, bởi vì nơi này có nhiều đạt quan quý nhân ( quan lớn ), đầy đủ sung túc."

Giếng đích thật là có một cái, thế nhưng, cảnh tượng bên cạnh giếng lại vô cùng đáng sợ. Bảy tám người đều nằm sấp bên cạnh giếng, tựa như người sắp chết khát giãy giụa nhích đến nơi này, hoàn toàn tắt thở. Lại đi gần một chút, Tạ Liên ngẩn người, nói: " Cái này ... Thay vì nói là người, chẳng phải nhìn giống như tượng đá hay sao?"

Những thứ này dĩ nhiên không phải người sống, nhưng cũng không phải thi thể, càng không phải là một bộ xương khô, mà là một pho "Tượng đá" xám trắng, xù xì thô ráp đến cực điểm .Tạ Liên vừa định đi tới lấy tay sờ sờ, Hoa Thành ở bên cạnh nhìn y một cái, y lập tức nhớ tới lúc nãy hai người vừa mới ước định không đụng tới vật nguy hiểm kỳ quái, ép buộc nhịn xuống. Lại chuyển qua suy nghĩ một chút, không có người thì tại sao lại có nhiều tượng đá sợ hãi như vậy? Phải là người, nhưng không biết tại sao, biến thành như vậy.

Ngôi nhà này cửa mở toang ra, y một lần nữa lại nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất cũng có hai người nằm, tư thế vặn vẹo, ôm nhau thật chặt. Mặc dù mặt mũi mơ hồ, không thấy rõ biểu cảm, nhưng dựa vào động tác, nhưng có thể cảm nhận được hai người này trong lòng vạn phần sợ hãi. Giữa hai người còn ôm thật chặt thứ gì đó, trông như một bọc quần áo, nhìn kỹ lại, Tạ Liên bừng tỉnh, chắc hẳn là một đứa trẻ sơ sinh.

Chuyện rất rõ ràng. Tạ Liên nói: "Bên ngoài căn nhà chính là người hầu, bên trong, là chủ nhân một nhà ba người."

Hoa Thành nói: " Ừ. Sau khi núi lửa bùng lên, sông nước Ô Dung nhanh chóng biến thành dung nham nóng chảy, ở nơi người dân không bị dung nham cùng lửa cháy thiêu chết, nhưng trốn không thoát không khí chỗ nào cũng đầy tro bụi , nghẹt thở mà chết."

Trong nháy mắt bụi núi lửa ùn ùn kéo đến nhấn chìm tất cả bọn họ, tạo thành một tầng cứng rắn bọc ngoài xác, đem mọi người trước khi chết một khắc kia giữ lại, như biến thành tượng đá. Hai vợ chồng ở sinh mạng kết thúc trong nháy mắt, hoảng sợ ôm mình người yêu cùng đứa trẻ, nối thành một thể.

Chiếc giếng cổ kia dĩ nhiên đã sớm cạn, Bùi Minh cũng không có hứng thú với khuôn người chết, đi ra ngoài giúp Bùi Túc, tiếp tục đi tìm nước. Bỗng nhiên, Tạ Liên chú ý tới một điểm có chút kỳ quái, xoay người vào phòng, ngồi xuống bên cạnh nhà ba người đã sớm hóa đá. Hoa Thành cũng đi vào, nói: "Muốn nhìn cái gì?"

Tạ Liên hơi cau mày, nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy, động tác của bọn họ có chút kỳ lạ. Hai người lớn này đều một tay ôm chặt đối phương, nhưng mà một tay kia..." Một tay kia, lại để ở trước ngực, tựa hồ nắm chặt cái gì đồ.

Khẽ thôi 🍁Where stories live. Discover now