CHƯƠNG 140: RĂNG NANH NHỌN THÔN PHONG NÁT TIỄN

Start from the beginning
                                    

Tạ Liên nói: "Ngươi không nên kích động, ta nói thật lòng, không phải là đang đùa giỡn. Tướng quân nhà ngươi, theo ta biết thì hắn không phải là người như vậy, tình huống này của hắn vẫn chưa nghiêm trọng tới mức không thể cứu vãn, chạy trốn ngay lúc này chính là hạ của hạ sách, chạy thì không giải thích được, hiện tại đã có rất nhiều Thần quan muốn trực tiếp định tội hắn. Nếu ngươi có thể thông linh với hắn, nói với hắn, chuyện này, ta có thể giúp hắn truy xét."

Phù Dao run lên: "Ngươi giúp hắn ?"

Tạ Liên nói :"Ừm. Ta từng dò xét nhiều lắm, so với hắn ngược lại có nhiều kinh nghiệm hơn."

Phù Dao nói: "Thái Tử điện hạ, xin hỏi ngươi có còn nhớ hay không, ngươi mỗi lần lên Thiên đình, tra xét bao nhiêu Thần quan? Có Thần quan nào sau khi bị ngươi tra xét không ngã khỏi lưng ngựa?"

Tạ Liên lắc lắc đầu, nói: "Cái kia không giống. Nếu hắn thật sự không làm ra loại chuyện đó, ta tự nhiên sẽ đòi lại trong sạch cho hắn, ta..."

Phù Dao tức đến buồn cười, cắt lời y: "Được rồi! Ngươi và hắn có thù oán riêng, người khác cũng không phải không biết, ngươi giúp hắn truy xét? Này còn muốn xung phong lấp mình vào chỗ trống? Đừng giả vờ giả vịt, nhân cơ hội này muốn bỏ đá xuống giếng xem hắn bị chê cười thì ngươi cứ việc nói thẳng!"

Nghe vậy, Hoa Thành sắc mặt khẽ trầm xuống. Trong giây lát, hắn cười nói: "Thôi, ca ca. Người này không biết phân biệt tốt xấu, huynh cần gì phải phí lời với hắn? Có người trời sinh chính là nuôi không được bạch nhãn lang, cả đời am hiểu nhất chính là lòng tiểu nhân độ công tử chi phúc ( đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử). Không chừng biết được cuối cùng hắn thật sự đã làm cái gì cũng khó nói, để hắn tự dằn vặt bản thân đi thôi."

Phù Dao nhìn phía y, châm chọc nói: " 'Tiểu hài tử'? "

Hoa Thành càng vì châm chọc mà đáp lễ hắn nói: " 'Tiểu Thần quan'? "

Sắc mặt Phù Dao chính thức sụp đổ. Tạ Liên kìm chặt hắn, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, ta cùng hắn có oán thù riêng hay không là một chuyện, hắn có làm chuyện xấu hay không lại là một chuyện khác. Huống chi người này, lòng dạ hẹp hòi, mẫn cảm đa nghi, tính cách kém cỏi, kế vặt rất nhiều, nói chuyện không dễ nghe, thích nghĩ linh tinh, thường xuyên đắc tội với người khác, rất nhiều người đều chán ghét, một tên bằng hữu cũng không có, một chút việc nhỏ có thể nhớ thật lâu......"

"......"

Mặt không đổi sắc, một hơi nói một tràng dài, Tạ Liên nói: "...... Nhưng ta dù sao từ lúc thiếu niên đã biết hắn, biết hắn chính xác là người như thế nào."

"......"

Tạ Liên tiếp tục nói: "Hắn có thể sẽ nhổ nước miếng vào trong chén trà người mình không thích, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ độc hại người."

"......"

Hoa Thành nhàn nhạt nói: "Thật sao? Như vậy cũng rất buồn nôn."

Phù Dao trên trán nổi đầy gân xanh: "Không! Nhổ nước miếng cũng không!!"

Tạ Liên ôn thanh nói: "Vậy hạ thuốc xổ đi."

Phù Dao phảng phất khó khăn ẩn nhẫn, nói: "Ngươi... Nhất định phải dùng cách này để diễn tả hắn à. Ngươi đến nói chuyện cũng làm tổn hại hắn."

Khẽ thôi 🍁Where stories live. Discover now