Hoàng Húc Hy thấy mình được đối đầu với truyền kì của trường Z thì cảm thấy rất phấn khích. Từ Anh Hạo tiến đến trước mặt anh, hai người cao ngang nhau, khí thế tỏa ra một nóng một lạnh khiến người ngoài không dám ho he một câu. Từ Anh Hạo chậm rãi nói:

"Anh cho chú em cơ hội đến xin lỗi em anh. Chú em còn trẻ lắm, chỉ cần xin lỗi thôi thì anh sẽ tha."

Hoàng Húc Hy không thay đổi sắc mặt, nói: "Nếu tôi nói không thì sao?". Từ Anh Hạo nghe vậy, vẫn chỉ muốn đe dọa chứ không muốm động tay: "Chú em với anh không quen không biết, cũng là chú em có lỗi với em trai anh trước. Hôm nay thực sự anh không muốn đánh nhau. Chú em xin lỗi một câu, chúng ta sẽ lại không quen không biết."

Hoàng Húc Hy nhìn xuống mũi giày, di di: " Vậy đánh đi.". Từ Anh Hạo chau mày, lần đầu hắn thấy một người muốn đánh nhau với hắn. Từ Anh Hạo chưa kịp nói gì thì Hoàng Húc Hy đã một đấm lao tới phía hắn. Từ Anh Hạo giật mình tránh được, lập tức phản đòn. Hai kẻ đứng đầu khơi mào cuộc chiến, đám người của hai bên chỉ đợi có thế là đã lao vào xô xát.

Kim Đông Vĩnh tuy được cái miệng nhưng thực ra chưa đánh nhau bao giờ, lúc này đã chạy xa tám trăm dặm, núp vào sau máy chơi game quan sát tình hình. Từ Anh Hạo và Hoàng Húc Hy không ai nhường ai, chẳng mấy chốc mà trên người họ đã đã mang vài thương tích. Hai bên tuy là đánh nhau lớn nhưng không hề dùng vũ khí. Hoàng Húc Hy vốn chỉ đến để chơi, không ngờ lại gặp chuyện này còn Từ Anh Hạo cũng nghĩ đứa nhóc này sẽ động thủ với mình.

Hai bên đánh nhau căng thẳng, bảo vệ chạy vào can ngăn cũng bị vật ra sàn sõng soài. Kim Đông Vĩnh thấy tình hình này không ổn, cứ đánh mãi thế này thì sẽ gọi cảnh sát đến mất thôi. Anh định liều mạng chạy ra can thì mấy bóng người lao vụt qua mặt Kim Đông Vĩnh.

"Là nó, đại ca!"- một người chỉ tay về phía Từ Anh Hạo, nói lớn. Từ Anh Hạo dù đang đánh nhau nhưng cũng không điếc, nghe thấy người gọi tên mình thì quay lại nhìn. Hoàng Húc Hy không thích chơi trò đánh lén, thấy Từ Anh Hạo mất chú ý thì cũng quay ra.

Người đứng bên cạnh kẻ được gọi là đại ca kia nheo mắt nhìn Hoàng Húc Hy, chợt nhận ra điều gì liền gấp gáp nói: "Anh Trương, cả nó nữa. Thằng kia là Hoàng Húc Hy, lần trước nó đã đánh mấy đứa em."

"Mẹ kiếp!"- cả Từ Anh Hạo và Hoàng Húc Hy cùng kêu lên. Oan gia cũng chỉ đến thế này là cùng. Hoàng Húc Hy và Từ Anh Hạo ngày trước từng cùng gây sự với Trương đại ca này, cũng bởi vì bản tính của gã quá hống hách, không đâu cũng tự dưng gây sự cướp địa bàn nên khiến hai người ngứa mắt từ lâu.

Hoàng Húc Hy nhìn Từ Anh Hạo, đám đàn em hai bên cũng ngừng đánh nhau. Người xưa nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn cũng không sai. Hoàng Húc Hy nháy mắt với Từ Anh Hạo, Từ Anh Hạo gật đầu ra hiệu cho đám đàn em liên thủ với bên Hoàng Húc Hy. Nhưng hai người đã đánh giá Trương đại ca kia hơi thấp, hắn không đi người không mà đàn em của hắn, ai cũng có gậy và dao.

Hoàng Húc Hy và Từ Anh Hạo nhìn lưỡi dao thép sáng loáng trên tay gã, vô thức hít một hơi. Cả hai đều biết không có vũ khí trong tay thì rất khó đấu lại bọn chúng nhưng ngày hôm nay cũng khó tránh được ẩu đả. Hoàng Húc Hy quay đầu, nói với đám đàn em: "Chúng mày về trước đi. Đây là chuyện của tao với chúng nó."

Đám đàn em Hoàng Húc Hy nhao nhao: "Đại ca, cùng sống cùng chết." Hoàng Húc Hy cười cười lắc đầu: "Không, chúng mày đi mau. Tao ra lệnh cho chúng mày. Tao mạng lớn, chết thế nào được?"

Từ Anh Hạo cũng quay sang dặn đám đàn em lặng lẽ rút khỏi đây, chỉ có hai người thì càng dễ thoát thân hơn.

Đám người kia thấy hai bên rút êm, chỉ còn lại Hoàng Húc Hy và Từ Anh Hạo thì định ra ngăn lại nhưng Trương đại ca đã nói: "Còn hai thằng, càng dễ đối phó."

Nói rồi, gã đưa lưỡi liếm lên mặt dao rồi lao lên. Hoàng Húc Hy hét lên: "Anh bên trái, tôi bên phải!!".
Từ Anh Hạo nhanh chóng xoay người đá văng con dao của một tên, lại lấy đá đá vào quai hàm hắn khiến hắn lăn lộn dưới đất.

Hoàng Húc Hy đưa tay đỡ một gậy, cướp lại gậy đó vụt thẳng vào chân đối thủ khiến hắn khuỵu xuống. Mọi người xung quanh nháo nhào bỏ chạy vì không muốn bị liên lụy, có người rút điện thoại báo cảnh sát.

Tên Trương đại ca thấy đàn em mình bị hạ gục quá nửa, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Gã siết chặt con dao trong tay, lao đến chỗ Hoàng Húc Hy. Hoàng Húc Hy đang quay lưng về phía gã, không kịp trở tay liền bị gã đâm lưỡi dao vào mạng sườn. Hoàng Húc Hy thấy đau nhói, máu bắt đầu chảy ra từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn. Mọi người hét lên kinh hãi, có người hô: "Cảnh sát đến rồi!!".

Từ Anh Hạo chạy đến dìu Hoàng Húc Hy: "Mẹ kiếp, mau đi thôi!". Gã Trương kia nghe đến hai chữ cảnh sát cũng hơi lo sợ, liền giơ dao ra dọa hai người rồi chen qua đám đông bỏ chạy. Hoàng Húc Hy nén đau nói: "Anh... mau chạy trước đi. Tôi bị thương rồi sẽ làm gián đoạn mọi thứ. Tôi sẽ tự có cách cứ mình. Mau... đi đi..."

"Nhưng..."- Từ Anh Hạo lo lắng nhìn máu chảy ra ngày càng nhiều nhưng Hoàng Húc Hy đã quát: "Mau đi!!! Rồi tôi sẽ đến xin lỗi Kim Đình Hựu!"

Từ Anh Hạo nghiến răng, không phải chuyện đó. Nhưng hắn thấy Hoàng Húc Hy nhất quyết không chịu đi cùng mình thì đành đứng dậy, trước khi chạy đi còn nói: "Tiểu quân tử, nhất định sẽ gặp lại."

Hoàng Húc Hy giơ hai ngón tay ra dấu chào với hắn rồi ôm bụng chạy về phía ngược lại. Hoàng Húc Hy nhìn thang máy có người đang đi lên, vội chạy sang thang máy chở hàng, bấm xuống tầng hầm. Hoàng Húc Hy biết tầng hầm này có lỗ thông gió, liền gắng gượng dùng sức đứng lên chiếc xe mô tô để trèo qua lỗ thông gió. Hoàng Húc Hy thoát ra khỏi trung tâm thương mại, ngã vào bụi cây phía sau trung tâm. Anh ngồi thở hổn hển, ấn mạnh tay vào vùng mạng sườn để máu ngừng chảy.

Hoàng Húc Hy cảm thấy đây dường như là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Anh thở gấp, hướng mắt nhìn ra phía trạm xe bus vắng vẻ đối diện. Dưới ánh đèn đường, một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng một mình, đôi mắt còn tò mò nhìn những chiếc xe cảnh sát đang đi lại trên đường. Hoàng Húc Hy choáng váng vì mất máu, thều thào gọi tên người đó.

"Kim... Kim Đình Hựu..."

_ Hết chương 3_

[ Lucas x Jungwoo] Màu tường viWhere stories live. Discover now