Mất một lúc sững sờ không hiểu vì sao, Syaoran mới nói ra tiếng:

"Thưa cô, thế này là sao?"

Người con gái mỉm cười, lúc lắc mái tóc dài màu nâu:

"Thế này nhé" - cô gải thích – "tôi đang đói. Nếu bây giờ tôi về nhà thì cũng phải đợi một lúc nữa mới được ăn. Vì thế, ngay lúc này, tôi phải ăn những món ăn mà anh đang thấy trước mặt. Nãy giờ quan sát tôi, tôi nghĩ chắc anh cũng đoán được tôi "có vẻ" đã .... không mang theo tiền. Do đó anh cần đãi tôi bữa này. OK?"

"OK?" - Syaoran tròn xoe mắt – "tại sao tôi phải đãi cô?"

"À, anh có thấy tôi quen không?" - chờ Syaoran gật đầu, cô gái nói tiếp - "tôi cũng rất ngạc nhiên vì thấy anh rất quen. Và cuôi cùng, dù không giỏi trong việc nhớ người nhưng tôi cũng đã nhận ra anh là ai. Không chỉ vì chúng ta là người quen nên tôi bắt anh đãi tôi mà còn vì anh cần đãi tôi để đền bù danh dự nhân phẩm cho tôi."

Syaoran vẫn tròn mắt, không hiểu gì, ù ù cạc cạc:

"Đền bù danh dự nhân phẩm? Tôi chẳng hiểu gì cả!"

Cô gái dường như đã mất hết kiên nhẫn để giải thích dông dài. Cô ta ngồi nghiêng người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực:

"Anh là Syaoran phải không? Li SYAORAN? Không biết anh có còn nhớ người trèo tường vào nhà anh để lấy một chiếc nơ cột tóc và bị anh nghi là ăn trộm?"

"Bức tường nhà mình cao đến chóng mặt đối với bọn trộm, chưa có ai trèo tường vào nhà mình cả, ngoài...." Syaoran bật cười sau một thoáng suy nghĩ:

"Phải rồi, chưa có ai trèo vào nhà tôi cả, ngoại trừ một người. Đó là một cô gái tên là Sakura, đúng không nhỉ? ừm, cô gái có cách tính toán kì lạ đối với cả việc nghe tên người khác."

"Này, có ai nói với anh là anh rất khó ưa chưa?"

Syaoran mỉm cười nhìn cô gái:

"Nhiều lắm, cô là người thứ 200 đấy" - nhận thấy vẻ mặt tức giận của Sakura, Syaoran vội làm hòa – "Tôi không nghĩ là có thẻ gặp lại cô, bởi chính cô nói là không muốn gặp tôi thêm lần não nữa mà. Nhưng nếu cô đói thì cô cứ việc ăn, tôi sẽ trả tiền bữa ăn coi như xin lỗi cô về việc hôm trước."

Nét mặt Sakura bừng lên vui vẻ dù đôi mắt của cô vẫn mang nỗi buồn mênh mông:

"Woa, thế mà tôi nghĩ anh sẽ nhất quyết từ chối cơ đấy. Nói đùa thé thôi, bao giờ có dịp, tôi sẽ mang tiền đến trả anh. Ngày mai nhé, nếu có thể anh hãy đến quán ăn này, tôi sẽ trả lại cho anh. Bây giờ tôi và anh sẽ ăn những món ăn này."

Syaoran, dù không muốn nhận tiền của cô gái, nhưng anh lại không từ chối. Chẳng hiểu sao, Syaoran muốn gặp lại Sakura, và có lẽ việc đòi tiền bữa ăn là một lý do chính đáng để anh có thể trở lại gặp cô vào sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, Syaoran bước vào quán ăn và ngay lập tức nhận ra mái tóc nâu dài và dáng vẻ bình thản khiêns người ta chú ý. Anh bước tới trước mặt cô gái, ngồi xuống, mỉm cười nhìn Sakura. Ánh mắt buồn bã của cô vẫn không thay đổi, dù khuôn mặt cô ánh lên niềm vui. Sakura tươi cười:

"A, anh đến rồi à? Hôm nay tôi nghĩ là mình không quên tiền đâu. Mặc dù Tomoyo luôn cằn nhằn là tôi hay quên nhưng cũng có lúc tôi nhớ chứ bộ. Hôm nay tôi sẽ đãi anh một bữa thật ngon. Anh cứ ăn tự nhiên nhé."

Những món ăn lần lượt được dọn ra. Syaoran gần như không ăn, chỉ nhìn Sakura đang ăn một cách ngon lành. Cũng chẳng hiểu sao anh thích nhìn Sakura ăn. Có lẽ bởi lúc ăn, ánh mắt cô dù vẫn rất buồn nhưng không còn vẻ u uất thường ngày. Sakura nói chuỵên luôn mồm trong khi Syaoran im lặng ngồi nghe.

Dù tự nhủ sẽ không thể gặp lại Sakura, nhưng con ngựa vẫn đưa Syaoran đến "Quán ăn Rika". Và không biết vì may mắn hay định mệnh, anh nhận ra Sakura, vẫn dáng vẻ ung dung bình thản đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Anh bước đến với những bước vội vàng như thể sợ Sakura sẽ đi mất ngay bây giờ. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại đi vội như vậy.

"Chào cô! Thật trùng hợp phải không? Cô có vẻ thích ăn ở đây!"

Sakura giật mình ngẩng lên. Sau một thoáng ngỡ ngàng, cô mỉm cười:

"Thật không ngờ còn gặp lại anh. Ngồi ăn với tôi luôn đi."

Syaoran ngồi xuống đối diện với Sakura, vui vẻ nói chuyện với cô. Và cũng từ hôm đó, ngày nào Syaoran cũng đến quán ăn đó, một quán ăn mà Syaoran chẳng có cảm tình chút nào khi mới bắt bước vào. Những lúc ngồi ăn và nói chuyện với Sakura, Syaoran cảm thấy vui vẻ thoải mái, bữa ăn có cảm giác ngon lành hơn. Ngồi đối diện, nhưng Syaoran hay tránh nhìn vào mắt Sakura, bởi đôi mắt đó thường khiến anh cảm thấy đau xót. Dù sao thì đối với Syaoran và cả Sakura, mùa đông lạnh lẽo đã trôi qua không hề buồn tẻ.

Những bữa ăn vui vẻ gắn kết hai con người cô đơn lại với nhau. Không ai biết, sợi chỉ định mệnh đã cột chặt họ.

Bánh xe của số phận đã bắt đầu quay....

Thiên Đường Hạnh PhúcWhere stories live. Discover now