Đau quá.

Điền Chính Quốc bị bỏ lại một mình. Đưa tay chạm vào gò má bị Phác Chí Mẫn tát, ánh mắt tràn ngập bi thương cùng thống khổ.

Em, là đang trừng phạt anh có đúng không?

------------------------------------------------------

Giữa tiếng nhạc xập xình rộn rã, dòng người thác loạn múa may quay cuồng, người ta có thể dễ dàng nhận ra quầy bar hôm nay đặc biệt nổi bật.

Cậu trai tóc hồng khuôn mặt ửng đỏ vì men say mà trở nên rất đỗi diễm lệ. Đôi môi đỏ mọng bất mãn lên lâu lại chửi bới một câu. Cần cổ trắng nõn, mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện sau cái cổ áo màu xanh đen đầy huyền ảo.

"Thêm, thêm nữa!" Cậu trai hươ tay.

"Không ổn, mỹ nam à, cậu thật sự say rồi, có cần gọi người đưa về không?" Chàng bartender ánh mắt quan tâm nhìn người kia say chết dí.

"Say cái gì? Ông đây chưa say, mau lấy hết rượu ra đây đi, đừng nhiều lời!"

Phác Chí Mẫn lớn tiếng giống như một lão đại chờ đàn em phục vụ. Bất quá trong mắt người khác, cũng chỉ là một con mèo nhỏ đang xù lông, rất đáng yêu.

Chí Mẫn tâm tình đang bực bội, rối bời, chỉ muốn dùng rượu để thỏa nỗi buồn. Tốt nhất là say đến chết luôn đi!

"Hơ~ ... ực. Hix!" Phác Chí Mẫn uống say quá, thành ra liền nấc cụt, sau đó ngã xuống bàn.

Mặc cho tiếng nhạc ồn ào đập vào màng nhĩ, Phác Chí Mẫn vẫn như bị ai đó đánh ngất mà mắt từ từ khép lại, đầu óc quay cuồng, rơi vào một cõi không gian khác.

---

Trịnh Hạo Thạc thở hồng hộc nhìn thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên quầy bar, tức tốc chạy đến đỡ lấy người, ánh mắt tràn ngập biết bao ôn nhu, lo lắng.

"Chí Mẫn, em không sao chứ" Trịnh Hạo Thạc vỗ vỗ má cậu.

Đáp lại lời hắn cũng chỉ là tiếng rên ư ử rồi tiếp tục im bặt.

Thở hắt một hơi, Trịnh Hạo Thạc thanh toán hóa đơn, đem con người say bét nhè kia đưa vào xe rồi chở về nhà.

Lão Bá trong nhà nghe tiếng lục đục, biết hai người họ đã về, liền sốt sắng chạy đến giúp Hạo Thạc đỡ Chí Mẫn.

Khi nghe tin Chí Mẫn say đến nỗi không biết trời chăng gì nữa, Trịnh thiếu gia liền khoác áo đạp phanh mà rời đi. Một mình ông ở lại cũng muốn giúp gì đó, liền nấu sẵn một nồi canh giải rượu. Nào ngờ tình trạng của Trịnh phu nhân lại tệ hơn ông nghĩ rất nhiều.

Ít nhất, trong suy nghĩ của ông, Chí Mẫn sẽ không ôm hôn Trịnh Hạo Thạc nồng nhiệt như bây giờ ...

Còn Trịnh Hạo Thạc, gần như chết lặng.

Phác Chí Mẫn vào nhà đã liên tục cạ cả cơ thể nóng rực của cậu vào hắn, miệng nỉ non nóng quá.

Chuyện này, bất quá có thể cho qua.

Nhưng đằng này chưa đi được năm bước, Chí Mẫn đã xoay người ôm lấy cổ hắn, cuối đầu nhắm môi hắn mà hướng đến.

Hôn cuồng nhiệt.

Phác Chí Mẫn đầu óc mê loạn, trong cơn say mà lẫn lộn cả lên.

"Muốn ... muốn a"

Trịnh Hạo Thạc đôi mắt đã hằn đỏ, không ngoái nhìn lấy lão Bá, liền tức tốc xốc Chí Mẫn lên vai, mạnh mẽ hướng đến phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh.

Chí Mẫn, là em khiêu khích anh.

Cởi bỏ dần lớp áo trên người, Phác Chí Mẫn dường như không biết được mình là đang trên giường với ai. Chỉ biết ham muốn dục vọng tích tụ nhiều năm qua giờ đây chỉ muốn bùng phát.

Trịnh Hạo Thạc không nhịn được, trán nổi đầy gân xanh. Cúi đầu xuống cắn lấy cơ thể trắng mềm, húc từng đợt thật mạnh, thật sâu vào hậu huyệt người hắn yêu.

"Đúng ... a ... mạnh, mạnh nữa" Phác Chí Mẫn bấu chặt lên vai hắn, mồ hôi rịn ở hai bên thái dương. Cậu giờ đây dâm loạn chết hắn rồi.

"Chí Mẫn, gọi tên anh, mau gọi" Vỗ vỗ bờ mông căng tròn, hắn mong chờ nhìn cậu.

"Gọi ... liền gọi." Phác Chí Mẫn thở hổn hển.

"Chung Quốc ... a ... Chung Quốc."

.

Trịnh Hạo Thạc nghe được tiếng cõi lòng mình tan tác. Nở nụ cười mỉa mai, hắn là đang làm gì thế này?

Người đang trên giường ân ái cùng cậu là Trịnh Hạo Thạc này. Người đang chôn sâu vào cái lỗ nhỏ khiến em ấy sung sướng cũng là Trịnh Hạo Thạc này.

Vậy mà, vẫn là hắn không thể chiếm được tâm của Phác Chí Mẫn.

Trịnh Hạo Thạc tiếp tục đưa đẩy, mang đến sự khoái hoạt cho Chí Mẫn. Nhưng khuôn mặt hắn đã tắt ngúm nụ cười. Ánh mắt thầm trầm nhìn Chí Mẫn dưới thân trong cơn mê loạn gọi tên người cậu yêu thương mà đau lòng.

Tuấn.Chung.Quốc, tại sao chỉ ba chữ lại khiến hắn khinh ghét lạ thường.

"Hự ... Ô!" Phác Chí Mẫn không nhịn được, bắn lên trên bụng Trịnh Hạo Thạc.

Hạo Thạc cũng gầm nhẹ, rồi xuất ra trong cơ thể Phác Chí Mẫn.

Ôn nhu cúi xuống vuốt ve khuôn mặt cùng mái tóc mềm của Phác Chí Mẫn, hắn cúi xuống hôn trán cậu.

"Chung Quốc, em yêu anh."

Nói rồi Phác Chí Mẫn nhắm nghiền mắt, ôm lấy cổ hắn, vùi thật sâu vào hõm vai, rồi thiếp đi tự lúc nào.

Trịnh Hạo Thạc cười khổ.

Đem Chí Mẫn vào nhà tắm kì cọ thật sạch sẽ. Sau đó tự mình thay mới gra giường.

Đặt Chí Mẫn trên giường, cho cậu một tư thế ngủ thật thoải mái rồi rời đi.

Chần chừ trước cửa phòng, Trịnh Hạo Thạc quyết định rời đi.

"Ngủ ngon, Chí Mẫn."

Hoan ái với cậu là việc khiến hắn thật sự vô cùng hạnh phúc. Nhưng điều khiến hắn không ngờ nhất, chính là lần đầu cậu và hắn ân ái bên nhau, hắn lại trở thành thế thân cho kẻ đã bỏ cậu từ ba năm trước.

[Longfic] [KookMin] Mộ tìnhWhere stories live. Discover now