CHAP 36. IN THE RAIN

Bắt đầu từ đầu
                                    

Tôi là một người thông minh, còn cô ấy thì không. Cô ấy thậm chí còn không được nổi điểm B môn Toán. Thật là ngu ngốc. Cô ấy thật sự ngốc. Rồi tôi chợt nhớ đến những lời Itachi nói với tôi. Ba cô ấy đã qua đời. Đó có thể là lý do ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô ấy. Tôi thật là vô tâm. Giá mà tôi chưa từng nói ra những lời đó.

Trời dần tối sầm lại, mây đen bao trùm cả khu phố. Những bước chân dưa tôi đến một thị trấn nhỏ, tấp nập đầy nhà hàng và các xí nghiệp. Mọi người vội vã hơn, khẩn trương về nhà tránh mưa. Trên phố giờ chỉ còn một mình tôi. Con phố với những ánh đèn sáng trưng giờ cũng tối om bởi cơn mưa đang tới. Một giọt nước rơi xuống đầu tôi, theo sau đó là một cơn mưa rào xối xả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Suy nghĩ của Sakura

"Con hiểu rồi." Tôi thở dài.

"Mẹ biết. Mẹ xin lỗi. Mẹ sẽ cố nói chuyện lại với hắn, nhưng-"

"Con nói là con hiể mà." Tôi nhìn Mẹ, "Con sẽ lấy hắn."

"Cái gì?! Không-" Tôi ngắt lời Mẹ.

"Con không muốn ta phải tốn thêm một khoản tiền nào nữa. Chúng ta đã có đủ rồi. Hạnh phúc của Mẹ rất quan trọng đối với con. Hơn nữa, đây có thể là cơ hội để chúng ta lấy lại Tập Đoàn Web Haruno." Tôi nói.

"Sao con dám coi nhẹ hạnh phúc của bản thân như vậy." Mẹ giận dữ, "Mẹ là M<ẹ của con. Con phải nghe lời mẹ. Mẹ sẽ không cho phép con lấy hắn ta."

"Mẹ không còn cách nào khác cả. Mẹ biết hắn sẽ phá hủy cái gia đình này nếu con không đồng ý. Con không thể từ chối, dù con cũng không muốn. Đây là lúc con đưa ra quyết định. Vì tất cả chúng ta."

Tôi đứng dậy, đi ra cửa.

"Con định đi đâu?" Mẹ hỏi.

Tôi lấy chiếc ô và mở cửa, "Con đi gặp hắn." Rồi tôi đóng sập cửa.

Trời vẫn chưa mưa, nhưng một lát nữa nó sẽ mưa thôi. Trời ngày càng tối hơn, và những đám mây đen đang che phủ bầu trời. Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng tôi sẽ phải vượt qua chuyện này thôi.

Sau mười phút đi bộ, cuối cùng tôi cũng đến Tập đoàn Web Haruno. Tôi chậm rãi bước vào, ngay sau đó, một cơn mưa rào ập tới. Tôi gặp ngay người phụ nữ quen thuộc ở bàn tiếp tân, cô ta không thèm ngước lên chào tôi, vậy nên tôi cứ thế đi thẳng vào thang máy. Tôi bấm tầng 21, thang máy bắt đầu chuyển động. Tim tôi như muốn nhảy thẳng ra ngoài, nhưng tôi phải hết sức bình tĩnh.

Tiếng chuông thang máy vang lên, cửa thang mở ra. Ngay ở đó là một hành lang dài dẫn tới một căn phòng, nơi sẽ quyết định số phận của tôi. Tôi tiến thẳng tới cánh cửa đó. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi đứng trước cửa phòng, cái người mà sớm-sẽ-trở-thành-chồng-tôi thật sự đang làm tôi hoảng sợ. Tôi đưa tay lên gõ vào cánh cửa.

"Mời vào." Giọng của hắn ta vang lên.

Tôi rụt rè bước vào căn phòng quá khổ, đầu vẫn cúi gằm xuống. Tôi nghe tiếng hắn chẹp miệng và khẽ cười.

"Chào Sakura. Sao cô lại không nhìn tôi vậy?" Hắn trêu đùa.

Tôi ngẩng mặt lên theo lời hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt được cho là hấp dẫn kia, tôi phải làm việc này nhanh thôi.

"Tôi chỉ đến đây để đồng ý lời đề nghị của anh. Tôi sẽ làm đám cưới với anh."

"Tốt lắm." Hắn đứng dậy, đi thẳng đến chỗ tôi.

Tôi lại cúi gằm mặt xuống, và lập tức thấy hắn đứng đối diện với tôi. Khi tôi nhìn lên, hắn thật sự là đang nhìn một lượt tôi từ trên xuống dưới. Tôi lại cúi mặt xuống, nhưng lần này hắn lấy tay giữ cằm tôi lại, khiến tôi nhìn thẳng vào hắn.

"Đừng lo. Em sẽ không hối hận khi lấy tôi đâu." Hắn cười.

Mặt hắn cứ tiến sát gần về phía tôi, tôi biết hắn sẽ làm gì nhưng lại không hiểu sao bản thân cứ đứng đó. Chỉ cách vài mi-li-mét nữa thôi là chúng tôi đã hôn nhau.

"Thôi vậy, ta sẽ để dành nó cho ngày cưới." Hắn nói rồi quay lưng đi.

"Tôi sẽ gặp em sau lễ tốt nghiệp vào ngày thứ Hai tới." Hắn nhếch mép.

Tôi gật đầu rời khỏi căn phòng. Tôi bước ra khỏi thang máy và rời khỏi tòa nhà. Trời đang mưa rất to, tôi mở chiếc ô mà mình mang theo và dương lên. Tôi bước chưa được vài bước thì chân tôi bỗng khựng lại. Tôi không thể tin vào mắt mình. Tim tôi cứ đập liên hồi khiến tôi cảm thấy khó thở. Có một bóng người, giữa một con phố vắng tanh.

Ánh đèn đường rọi xuống đúng chỗ cậu ấy đứng, cậu ấy đang đứng đó. Mái tóc xanh đen ướt nhẹp, nhưng cậu cứ đứng đó khiến tim tôi quặn lại. Có vẻ cậu ấy đã theo dõi tôi với đôi mắt ẩn chứa tình cảm mãnh liệt ấy. Chúng tôi chỉ cách nhau có vài bước.

Là Sasuke.

Tôi cứ đứng đó nhìn cậu ấy. Trận mưa cứ thế xối xuống, nhưng cậu có vẻ chẳng quan tâm. Nhìn cậu có vẻ rất thoải mái. Có cái gì đó thúc đẩy tôi chạy đến bên cậu, và ôm cậu thật chặt. Tôi muốn được chạm vào khuôn mặt tuyệt mĩ ấy. Nhưng tôi phải kiểm soát hành động của bản thân mình. Chỉ là, cậu ấy và tôi, đứng nhìn nhau trên một con phố không bóng người.

Tôi hoảng loạn khi cậu ấy quay đầu bỏ đi. Ngay khi đó, tôi đã muốn hét lên 'đừng đi', nhưng mọi thứ dường như quá khó khăn với tôi. Bóng dáng của cậu cứ xa dần và chìm hẳn vào trong bóng tối.

Tất cả đã kết thúc. Tôi sẽ sớm trở thành Sakura Haku, và sẽ không bao giờ được gặp lại cậu trai nhà Uchiha đó nữa.

[SasuSaku] Internet Love [Translation]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ