CHAP 1. LOST CAUSE

10.7K 337 15
                                    

Trước hết mình muốn nói lời cảm ơn tới các bạn vì đã quan tâm tới fanfic này (dù nó chỉ là dịch lại). Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện (thực ra là dịch 1 tác phẩm dài như vậy), và cũng là lần đầu tiên dám công khai "thành quả" của mình. Vì vậy nên trong bản dịch sẽ còn nhiều sai sót, từ ngữ câu văn sẽ không được nuột, vậy nên mong rằng sau khi các bạn đọc xong sẽ để lại nhận xét hay lời góp ý để mình sửa chữa và có thêm động lực dịch tiếp (bởi hơn 30 chap cũng không phải ngắn và rất dễ làm người ta nản :"

Dưới đây là chap 1, hi vọng các bạn sẽ thích :). Enjoy ^^

________________________________________________________________

Làm việc trên web, đó là "chuyện môn" của tôi. Tôi lướt web mỗi khi tôi chán, mỗi khi tôi thấy buồn, và ngay cả khi tôi đói. Thật là buồn cười! Nhưng nó vui và thú vị mà. Đó là sở thích của tôi, nên tôi thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc thị lực của mình sẽ bị ảnh hưởng. Có thể nói rằng tôi là một con nghiện Internet. Tôi cũng chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì, chỉ cần bản thân thấy vui là được rồi.

Với tôi, việc đến trường chẳng khác nào cực hình. Tôi sẵn sàng bỏ học bất cứ lúc nào, nhưng không, tôi vẫn tiếp tục đối phó với nó. Phải nói rằng, trường học không giúp ích được gì cho cuộc đời tôi. Bởi sau này, tôi muốn trở thành một nhà thiết kế Web, và đó chính là thứ mà trường học không dạy. Ở lớp, tôi luôn là đứa có điểm thành phần kém nhất, tôi rõ ràng là người bị ruồng bỏ trong cái trường này. Và tôi chỉ có duy nhất một người bạn, và cũng là người bạn thân duy nhất, Kiba.

Cậu ta rõ ràng là một tên ngốc, đến mức còn cãi lại các thầy cô giáo trong trường. Vì một lý do nào đó, cậu ta đã chuyển trường rất nhiều lần. Và tất nhiên điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta dễ bị bắt nạt, lý do duy nhất là bởi cậu ta đeo kính. Với tôi, Kiba trông khá tuyệt, nhưng trong mắt người khác, cậu ta trông thật ngu ngốc khi đeo cặp kính đó. Tôi luôn là người đứng ra giúp đỡ cậu ta, mặc kệ người khác nghĩ gì.

Có điều rõ ràng tôi vốn không được mọi người yêu quý, hay đúng hơn là chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi. Đơn giản vì tôi không ham hố sự nổi tiếng, không đua đòi theo những nhóm hotboy hay hotgirl xung quanh, tôi độc lập hơn thế. Bạn có thể nghĩ với sự "thông minh" và mái tóc hồng nổi bật độc nhất ngôi trường này, ít ra người ta sẽ nhìn tôi như một con ngốc. Nhưng không, chẳng có gì hết, tôi như một con người vô hình, có thể nói, tôi là đứa bị ruồng bỏ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Sakura!" Cậu bạn thân hét lên ngay bên cạnh tôi.

Cái giọng the thé của cậu ta làm tôi giật mình. Tôi quay lại, đẩy cậu ta ra một cách thô bạo.

"Đừng có hét nữa, Kiba! Thật là khó chịu mà."

"Xin lỗi... Nhưng bà nhìn này!" Vừa nói, cậu ta vừa lấy tay đẩy chiếc kính và lấy ra chiếc laptop mini.

Đúng vậy, chúng tôi được phép sử dụng máy tính ở trường. Có thể nói, mạng ở trường khá tốt.

Cậu ta lấy laptop ra, mở máy và khởi động nó. Mất một lúc để đăng nhập, và cậu ta cho tôi xem chiếc màn hình.

[SasuSaku] Internet Love [Translation]Where stories live. Discover now