CHAP 36. IN THE RAIN

1.5K 142 10
                                    

E-mail đã đến rồi nha các bạn, như đã hứa, Aya sẽ update chap tiếp theo của ngày hôm nay ❤️❤️❤️

____________________________________________________________

Suy nghĩ của Sakura

Tôi về nhà, biết rằng sẽ phải đối mặt với Mẹ. Tôi thật sự chán ngấy việc phải nhìn thấy khuôn mặt đau thương của Mẹ. Hi vọng mẹ sẽ cho tôi một câu trả lời chính đáng. Ngay bây giờ.

Tôi vẫn không thể gỡ bỏ cái khuôn mặt đau buồn của mình. Mặc dù, khi Itachi bỏ đi, ẩn chưa trong đó vẫn là sự bối rối vô cùng. Tôi không hiểu anh ta đang cố nói với tôi điều gì. Anh ta chỉ ở đó tầm hai phút rồi bỏ đi. Tôi nhớ cái lúc mà anh ta nháy mắt với tôi. Nó không ẩn chưa sự kiêu ngạo, hay là cưa cẩm tôi. Nó rất lạ, nhưng có lẽ nó liên quan đến những lời anh ta nói trước đó.

Em hãy tự tìm hiểu xem.

Khoan đã, hình như đã có ai đó nói với tôi câu này? Nghĩ lại, đúng là như vậy. Một việc liên quan đến Deidara, ai đó đã nói với tôi. Đợi đã....

Itachi biết việc tôi phải lấy Deidara sao? Không, không thể như thế được. Tôi, Mẹ, Gaara và Deidara là những người duy nhất biết việc này. Chưa kể, cuộc nói chuyện giữa Mẹ và hắn ta diễn ra mới chỉ vài giờ trước. Tin tức truyền đi nhanh như vậy sao? Lạ thật. Deidara không thể cho giới truyên thông biết về việc này. Mà kể cả có, bọn phóng viên sẽ bám lấy tôi để mà đặt ra câu hỏi.

Câu hỏi của tôi đã có câu trả lời. Thực ra là không có ai bám theo tôi cả. Vậy tại sao Itachi lại biết? Hoặc có thể chỉ là do trùng hợp? Có lẽ tôi đã nghĩ quá mọi việc lên rồi.

Đẩy mọi suy nghĩ sang một bên, tôi từ từ bước tới cánh cửa. Đừng hiểu lầm, Mẹ là tất cả đối với tôi. Tôi chắc chắn rằng Deidara đã ra điều kiện đe dọa Mẹ, nhưng liệu lời đe dọa đó có mạnh đến mức có thể bán tôi cho một kẻ khác?

Tôi đặt tay lên nắm cửa, và chậm rãi mở cửa. Tôi chưa kịp bước vào nhà, một vòng tay đã ôm chặt lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận được người mẹ đang run lên bần bật. Tôi nghe được cả tiếng sụt sịt của Mẹ.

"M-mẹ cứ tưởng là đã mất con rồi chứ.." Mẹ nói trong nước mắt.

Tôi không trả lời. Mặt tôi hoàn toàn vô cảm. Bây giờ tôi không thể khóc, hay gào thét. Tôi thực sự không biết phải biểu hiện thế nào. Mọi thứ cứ lẫn lộn lại với nhau, khiến tôi bối rối vô cùng.

Cuối cùng, tôi lên tiếng, "Chúng ta cần nói chuyện."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Suy nghĩ của Sasuke

Mặt trời bắt đầu lặn, tôi quyết định sẽ đi bộ quanh phố cho khuây thỏa tinh thần. Tôi cần phải bỏ những suy nghĩ về cô ấy ra khỏi đầu. Tất cả những gì tôi cố gắng làm là thuyết phục bản thân rằng tôi không yêu cô ấy. Tôi không cần cô ấy. Tôi KHÔNG MUỐN cô ấy. Nội tâm của tôi chắc giờ đang chế nhạo tôi với những suy nghĩ ấy.

Tôi không hiểu! Tâm trí tôi nói rằng 'cô ấy chỉ là một đứa con gái. Mày không hề có tình cảm với cô ấy.' Nhưng trái tim tôi thì lại nói khác. Tất cả những suy nghĩ về Sakura cứ lẫn lộn với nhau, khiến tôi khao khát cô ấy hơn nữa. Tôi tự nói dối bản thân mình, nhưng tôi lại không thể yên với cái suy nghĩ ấy. Tôi chỉ là một học sinh trung học, và lễ tốt nghiệp chỉ còn hai ngày nữa. Nghĩ về cô ấy chẳng giúp ích được gì cả, chúng tôi sẽ học ở hai trường Đại Học khác nhau. Đó là điều dễ hiểu. Tôi biết là chúng tôi sẽ không thể nào học chung trường được.

[SasuSaku] Internet Love [Translation]Where stories live. Discover now