Nhếch môi tự giễu sự lố bịch của mình, Khởi Phạm nghiêng đầu, áy áy nhìn Hàn Quân.

Trông thấy ánh mắt khổ sở cùng dòng máu đỏ thẫm đang lăn dài, phẫn nộ trong lòng Hàn Quân bỗng vơi đi vài phần, gã nhận mệnh thở dài.

"Âu cũng là số trời, nếu ta không thể ngồi lên ngôi cửu định thì chết cũng khó gì hối tiếc." Đến lúc này, lời nói phản nghịch được gã thốt ra không chút chột dạ, chỉ là ánh mắt tham vọng ngày nào giờ đã ảm đạm không ít.

"Ta có vài điều muốn hỏi Kim thái y. Mong Hoàng thượng có thể thành toàn tâm nguyện sau cùng của kẻ tử tội này!"

Thủy Nguyên lửa giận chưa tan thì dễ gì chấp nhận yêu cầu vô lý như thế, hơn nữa để cả hai ở riêng với nhau không phải là cảng khoét sâu vào sự khó chịu đang âm ỷ trong lòng hắn sao?

Đang tính lạnh lùng từ chối lại cảm nhận được ánh mắt van xin của bạch y thiếu niên vẫn đang quỳ rạp duới chân. Thủy Nguyên phẫn nộ vung tay tay áo, gằn giọng

"Hừ, Trẫm cho các người một khắc, sau đó thì đừng trách Trẫm thủ hạ bất lưu tình."Hắn bước ra khỏi thư phòng, ngang qua Khởi Phạm cước bộ đôi chút nhưng sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Tiếc rằng lúc ấy Khởi Phạm không dám ngẩng đầu, nếu không y đã có thể trông thấy một tia đau lòng xẹt qua đôi mắt thâm trầm của ai kia.

Đợi cho cửa thư phòng khép lại, Khởi Phạm mới từ từ đứng dậy. Đôi chân tê rần hơi run rẩy, y gian nan dùng tay áo lau đi máu từ vết thương trên trán.

Hàn Quân bên cạnh nhiều lúc muốn vươn tay giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn thu về. 

"Kim thái y, vấn đề đầu tiên ta muốn hỏi là tại sao ngươi có thể biết vị trí mật thất trong ngọa phòng?" Gã lạnh giọng hỏi.

"Hoàng thượng đã mua chuộc được người thiết kế mật thất trong Vương phủ, vì vậy

ta chỉ cần lọt vào ngọa phòng của ngài là được."

"Đơn giản như vậy." Hàn Quân lầm bầm. Cũng trách gã quá sơ suất, nếu như ban đầu quyết định giết đi tên nghệ nhân kia thì có lẽ đã không rơi vào kết cục bi thảm như thế này.

"Người dựa vào cái gì để dám chắc ta sẽ tin tưởng mà cho phép ngươi đặt chân vào Vương phủ?"

Nhắc đến điều này, mi mắt Khởi Phạm hơi hạ xuống. Vốn dĩ y cũng không dám chắc rằng gã sẽ gỡ bỏ cảnh giác với y hay không? Nhưng mà mọi chuyện đã đến bước này, y đành phải nhắm mắt đánh cược một lần mà thôi.

"Bởi vì...." Khởi Phạm thả chậm ngữ điệu "Ta cảm nhận được lớp gai góc ngài lên phủ lên dần bị tình ý dành cho ta bào mòn. Dù cho nói ra những lời này ta cảm thấy rất vô sỉ, nhưng sự thật ta đã lợi dụng tình yêu của ngài để thực hiện kế hoạch của mình."

"Ha... ha... ha..." Hàn Quân ngửa đầu cười lớn. Gã không nghĩ rằng một người thiếu niên trầm tĩnh, thanh khiết như y khi đã quyết định điều gì cũng có thể trở nên ngoan tâm không kém ai.

"Cuối cùng, rốt cục tối qua ngươi hạ dược ta bằng cách nào?"

"À..." Khởi Phạm khẽ nghiêng đầu, bờ môi hơi cong lên.

Dù rằng vỏ giáp phòng bị của gã bị y bào mòn không ít nhưng lão hổ dù có thu móng vuốt thì vẫn còn răng nanh, Khởi Phạm không ít thì nhiều cũng đoán được rằng muốn ra tay với gã là một chuyện không dễ. Cho nên...

"Dược ta không hạ trong thức ăn, cành không phải trong rượu mà là..." Y ngừng một chút, tay trượt nhẹ trên làn môi căng mọng của mình "... trên môi ta!"

Hàn Quân ngẩn người, mắt nhìn chăm chăm vào đóa anh đào tiên diễm kia. Chả trách khi gã đang hưng phấn vì được nhấm nháp thứ vưu vật vô giá ấy, cảm giác choáng váng bỗng dưng nảy lên, đợi tới khi khám phá xong chiếc cổ trắng ngần thì bản thân đã hoàn toàn mất đi ý thức.

"Phải nói ngươi quá cao tay hay ta quá ngu dốt đây?"

"Không phải do ta mưu mô hay do ngài ngu ngốc, chẳng qua cả hai chúng ta đều không thể dứt bỏ một chữ 'tình' mà thôi."

Lời nói xong giữa hai người là một khoảng im lặng, mãi đến khi giọng nói kiên nghị của thủ lĩnh Cấm vệ quân vang lên bên ngoài thì cả hai mới giật mình bừng tỉnh.

"Hoàng thượng hạ lệnh nhanh chóng áp giải tội tử Hàn Quân vào thiên lao."

Khởi Phạm lằng lặng nhìn cánh cửa đang dần mở ra, ánh sáng đột ngột tràn vào khiến y hơi khó chịu, nhắm chặt mắt lại.

Hàn Quân vuốt vuốt nếp nhăn trên vạt áo, ưỡn ngực bước ra ngoài. Dù cho là một kẻ không may thất thế nhưng phong phạm vương giả gã sẽ không bao giờ đánh mất.

"Nhị vương gia..." Ngay lúc gã đặt chân ra ngưỡng cửa, Khởi Phạm bỗng lên tiếng.

Hàn Quân đứng lại nhưng không quay đầu, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Hai chiếc đèn lồng chúng ta thắp, sau hai giờ...vẫn sáng."

Cơ thể Hàn Quân run lên, hai bàn tay nắm chặt, nổi đầy gân xanh.

Kim Khởi Phạm, ngươi nói ra điều này để làm gì? Để chứng minh nếu trái tim đã khômg muốn thì ngay cả thiên ý cũng không ngăn cản được sao? Hay ngươi muốn ám chỉ nếu ta không ôm nhiều tham vọng như thế, có lẽ ngươi đã lựa chọn ta?

Nực cười, dù lời nói của ngươi được hiểu theo nghĩa nào thì bây giờ đối với ta cũng là một sự châm chọc đáng căm hận. Chữ 'tình' khiến ta mê muội nhưng lại biến ngươi trở thành một con người thật đáng sợ.

END CHAP 35

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 27, 2013 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[LONGFIC] THIÊN NIÊN DUYÊN(super junior)Where stories live. Discover now