Lông mi Hàn Quân run lên, đôi mắt không tiêu cự cuối cùng cũng có thể tập trung vào một điểm, gã nhếch mép, cười lạnh.

"Kim thái y vẫn còn chưa hài lòng với kết quả này sao?"

"Ta..." Khởi Phạm nhấp môi, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng.

"Đủ rồi!" Thủy Nguyên trầm giọng, càng siết chặt Khởi Phạm vào lòng. Dù biết đối với Hàn Quân, Khởi phạm chỉ cảm thấy áy náy nhưng nhìn hai người 'mắt đi mày lại' như thế, hắn vẫn vô cùng khó chịu.

"Lâm công công, truyền thủ lĩnh Cấm vệ quân đến áp giải phạm nhân Hàn Quân vào lao cho trẫm."

Lâm công công vẫn luôn đứng bên ngoài chăm chú lắng nghe động tĩnh, vì vậy Thủy Nguyên vừa dứt lời lão liền lập tức nhận lệnh, xoay người muốn đi.

"Khoan đã!" Khởi Phạm gấp gáp lên tiếng. Y động thân, thoát khỏi cái ôm của Thủy Nguyên, phịch một tiếng quỳ xuống.

"Hoàng thượng, xin người hãy đáp ứng một thỉnh cầu của thần." 

Giọng điệu tha thiết lại ẩn chút cầu xin khiến Thủy Nguyên hơi kinh ngạc, đôi mày rậm khẽ nhíu lại.

Lâm công công ở bên ngoài lắng nghe, thấy chủ thượng không nói gì cũng chẳng dám tự ý hành động, liền im lặng tiếp tục đứng chờ phân phó.

"Tội Nhị vương gia tùy rằng lớn nhưng suy cho cùng vẫn chưa thực hiện được, hơn nữa ngài ấy còn người trong hoàng thất. Cổ nhân có câu 'Giọt máu đào hơn ao nước lã', thần cầu xin Hoàng thượng suy xét một chút, tha cho ngài ấy một con đường sống!" Nói xong y dùng sức dập đầu.

Âm thanh chói tai khi chiếc trán thanh tú tiếp xúc với nền gạch vang lên đều đều. Cả Thủy Nguyên lẫn Hàn Quân đề vô cùng sững sốt, đứng bất động, mãi đến khi một đường máu đỏ sẫm trượt dài trên đôi gò má mịn màng nhưng trắng bệch của Khởi Phạm, Thủy Nguyên mới giật mình hồi tỉnh.

"Ngươi đang làm gì đó?" Hắn giận dữ hét lớn. 

Người mà dù cho bị hắn đặt dưới thân, xoay chuyển đủ tư thế, đùa giỡn như với một con búp bê bằng vải vẫn không hé răng rên một tiếng, bây giờ lại vì tên nam nhân đáng chết kia mà hạ thấp mình, dập đầu cầu xin hắn.

"Thần xin Hoàng thượng 'giơ cao đánh khẽ', tha cho Nhị vương gia một con đường sống." Khởi Phạm khẽ ngẩng đầu, rành rọt nói ra từng chữ.

"Đừng hòng, không đời nào Trẫm để một mầm mống tai họa như thế tồn tại."

"Hoàng thượng!" Khởi Phạm thất vọng gọi một tiếng.

Dù tàn nhẫn đâm lén gã một đao nhưng Khởi Phạm vẫn không thể phủ nhận những lúc ở cạnh Hàn Quân, y cảm nhận được một chút yên bình thoáng qua trong tâm hồn. Tất nhiên đó không phải là cảm giác của tình yêu, chỉ là một người đã lâu không nhận được sự quan tâm, bỗng dưng được ai đó nâng niu, chăm sóc, họ sẽ không tránh khỏi tham luyến chút ấm áp nho nhỏ kia. Vốn dĩ y chỉ muốn giúp Hàn Quân giữ mạng sống, coi như báo đáp chút ân tình nhưng y chưa bao giờ ngẫm đến việc mình lấy thân phận gì để cầu người kia? Ban đầu, y không phải đã nhận định bản thân chỉ là một con cờ trong tay hắn thôi sao? Ai lại đi nghe lời thứ vật phẩm đã hết giá trị lợi dụng bao giờ?

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 27, 2013 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[LONGFIC] THIÊN NIÊN DUYÊN(super junior)Where stories live. Discover now