40. Thiếu niên dưới trăng

5 0 0
                                    

Em thẫn thờ đi theo Kim Thái Hanh, đầu óc rối như tơ vò, suy nghĩ chẳng đâu vào đâu. Hình như hắn có hỏi han vài chuyện, em cũng có trả lời nhưng chung quy là em chẳng nhớ hắn hỏi gì và em nói gì.

Hắn và em dừng lại trước quán ăn nhỏ, Kim Thái Hanh nhìn em mỉm cười: "Ngươi không chê quán nhỏ chứ?"

Em phát hiện từ lúc gặp hắn cung phản xạ của em gặp chục chặc một cách nặng nề. Em nhìn hắn trân trân rồi mới hiểu ý hắn nói liền vội vàng lắc đầu.

Quán thực sự rất nhỏ và cũ, không gian nhỏ chỉ với bốn năm bộ bàn ghế. Trong quán cũng chỉ có vài người. Hai ngươi chọn nơi gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Hắn nói:

"Sẽ không nơi nào nấu sủi cảo ngon được như ông bà Kim đâu. Vậy nên ta hay đến nơi này"

Một bà lão đi tới, nét mặt hằn rõ cuộc đời bần hàn của bà lão. Bà mỉm cười, đuôi mắt cong xuống đầy sự hiền từ: "Hanh nhi tới đó à? Hôm nay dẫn theo bạn sao?"

Hắn nói: "Phải. Bà cho cháu hai bát sủi cảo nhé"

Em lúng túng ngồi đối diện với Kim Thái Hanh, thầm nghĩ cứ nhìn người ta mãi mà không nói gì rất kì cục.

"Ngươi và bà quen nhau sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Ừm, ta thường xuyên đến đây, quán lại vắng khách. Cứ ngày ngày trò chuyện với bà lão chẳng mấy chốc là thân"

Điền Chính Quốc: "Ồ"

Sau đó im lặng, không biết nói gì nữa. Kim Thái Hanh thấy em như thế không khỏi tò mò: "Ngươi không phải người ở đây đúng không?"

Đến đây Điền Chính Quốc mới nhận ra mình cần một thân phận. Dù nói đây là ảo cảnh nhưng từ khi bước vào, cảm giác lại chân thật đến mức suýt nữa thì em quên mất đây không phải hiện thực.

Điền Chính Quốc không thể nghĩ ra thân phận ngay được nên tận dụng luôn chút kí ức ít ỏi của Điền Chính Quốc kiếp trước, tất nhiên không quên biến tấu một chút.

"Ta sống trên núi cùng mẹ từ bé, chỉ mới xuống núi được mấy ngày. Sao ngươi hỏi như thế?"

Hắn chống cằm nhìn em đầy thích thú: "Ta thấy ngươi khá..." Ngây thơ.

Kim Thái Hanh mỉm cười nuốt hai chữ kia vào bụng nói tiếp: "... Khá lạ lẫm nơi này, giống một người từ phương xa tới"

Gần giống vậy, từ nhân gian xuống âm giới cũng xa đó chứ. Điền Chính Quốc nói: "Phải, vậy nên ngươi có thể... đi cùng ta ngày hôm nay được không?"

"...."

Khoan khoan khoan!!! Rất không ổn. Vừa mới gặp người ta xong mà nói câu gì thế hả. Em rất muốn quay về một giây trước bụp miệng bản thân lại. Bây giờ giải thích còn kịp không? 

Mặt em nóng lên, cổ họng cứng lại không nói nổi một lời giải thích. Phía bên kia bàn, sau vài giây im lặng, hắn bật cười lớn, mặt em càng nóng hơn: "Thật xin lỗi, hôm nay ta bận rồi. Ngươi không ngại nếu ta gặp lại vào hai ngày tới chứ?"

"..." Điền Chính Quốc cúi gằm mặt ngượng nghịu: "Không sao... Đa tạ."

Ảo cảnh, chỉ là ảo cảnh. Em thầm niệm thần chú.

[TAEKOOK] SoulUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum