37. Dung Hà

1 0 0
                                    

Một giọt lệ nóng trào khỏi hốc mắt Taiyoru. Cô run rẩy, không tin nổi những gì mình nghe thấy: "Ngươi dám?"

Gã bình tĩnh trả lời: "Còn gì nữa mà tớ không dám? Shinawa à, rồi cậu sẽ thấy, chỉ có tớ là lo cho cậu. Đợi câu trả lời của tên kia, cậu sẽ thấy"

Cô siết chặt tay, cổ họng như có hòn đá nghẹn ở bên trong: "Ngươi sẽ chẳng chứng minh được điều gì"

Shamishi căn bản không hề nghe thấy. Thần trí gã đã không còn tỉnh táo, cổ họng gã bật lên những tiếng rít ghê rợn. Ánh mắt gã hướng về phía Jungkook, nói:

"Nào chọn đi. Ngươi chọn..."

Gương mặt em lạnh lùng, tâm bình lặng như hồ: "Ngươi có thể hồi sinh tất cả mọi người?"

Nụ cười gã cứng đờ.

"Nếu như có thể, ta sẵn sàng chấp nhận điều kiện đầu tiên của ngươi. Nhưng vì hồi sinh một người đổi lấy sinh mạng của cả thế giới, vậy ngươi lấy cái gì đánh đổi sinh mạng toàn bộ nhân loại?"

Em nói đến đó rồi dừng, còn gã từ đầu đến cuối đều trợn mắt nhìn em. 

Có lẽ do ba trăm năm nay, gã giam mình trong khối cầu tăm tối ngày ngày chỉ có nghiên cứu, hồi sinh Taiyoru.

Còn lại, đối với tâm lý con người, xã hội hay nhiều thứ khác, gã mù tịt. 

Thực sự, gã chẳng thể hồi sinh thêm ai, gã nói vậy chủ yếu muốn chứng minh cho Taiyoru rằng những người mà cô tin tưởng sẽ chẳng bao giờ chọn cứu cô, ngoại trừ gã.

Thế nhưng, con người trước khi lựa chọn một trong hai, họ sẽ tìm cách để thỏa mãn cả hai, và nếu có cách nào đó, họ chẳng có lý do gì để phải lựa chọn.

Em không tìm ra cách nào thỏa mãn cả hai điều kiện nhưng lại tìm được lỗ hổng trong lời nói của gã. Đơn giản đến khó tin.

Nhưng tất nhiên gã không nhận ra mình sai ở chỗ nào. Một điều đơn giản như vậy nhưng gã cứ si ngốc không nhận ra hoặc có thể nói vĩnh viễn gã sẽ không nhận ra. Sống đến thời điểm này, từ rất lâu rồi, gã không thể coi là con người được nữa, từ suy nghĩ, hành động, đến cả cơ thể luôn được nuôi dưỡng bằng thứ chất lỏng màu xanh bên trong chiếc ghế hình cầu của gã.

Yên tĩnh rất lâu, Taiyoru mới nghẹn ngào lên tiếng: "Dừng lại được rồi Shamishi. Có làm gì đi nữa cũng vô dụng cả thôi. Tôi đã chết và đáng lẽ ngươi cũng đã chết. Như thế chẳng phải là tốt hơn sao, việc gì cứ phải lăng trì qua từng ngày như vậy. Ba trăm năm, ngươi chưa từng thấy khổ sở?"

Lúc này, gã mới rời đôi mắt trợn trừng từ người em sang Taiyoru. Khi nhìn cô, ánh mắt gã vô thức dịu đi một chút. Gã nói: "Khổ sở? Cậu nghĩ tớ chưa từng khổ sở? Không, chưa lúc nào tớ được yên. Đêm nào tớ cũng mơ thấy, tớ thấy tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, cậu, bố mẹ cậu và cả Saki đều đang sống vui vẻ. Nhưng rồi thì sao? Tớ tỉnh dậy, mọi thứ đều biến mất"

Mặt gã co rúm lại một cách khó coi. Nếu như gã là một người bình thường, có lẽ nước mắt đã giàn giụa.

"Nhưng cậu có biết tớ khổ sở vì cái gì không? Không chỉ vì cái chết của Saki của ông bà Shinawa mà còn bởi ánh mắt của cậu. Giấc mơ của tớ luôn kết thúc ngay trong cái ngày cả nhà cậu bị sát hại. Tớ đau khổ trước ánh mắt thù hận của cậu. Cậu trách móc tớ, cậu hối hận vì đã cứu tớ, cậu chửi rủa tớ. Shinawa, đó mới là điều làm tớ đau khổ. Thế nên, tớ đang cố gắng đưa mọi thứ trở về như ban đầu. Cậu nhìn đi, tớ hồi sinh được cậu, cho tớ thêm một chút thời gian, cả ông bà Shinawa và Saki đều được hồi sinh. Tớ sẽ tạo ra một thế giới riếng, nơi giống hệt căn nhà của cậu bên trong khối cầu này. Như vậy, cậu là hết giận tớ rồi"

[TAEKOOK] SoulDove le storie prendono vita. Scoprilo ora