36. Đối mặt

7 2 0
                                    

Taiyoru nằm đó một lúc mới quyết định ngồi dậy. Không hiểu sao cô thấy cổ chân mình rất vướng, như bị buộc lại. Cô nâng người nhìn xuống chân ngay lập tức sững sờ. Đúng thật là mỗi bên cổ chân lại bị một vòng sắt khóa lại. Vòng không quá lớn, còn khá nhẹ hệt như trang sức, nhưng rõ ràng nó lại không mang ý nghĩa làm đẹp.

Căn phòng vốn quen thuộc để nhốt cô, giờ đây xuất hiện thêm vài thứ. Shamishi ngồi lơ lửng trên chiếc ghế tròn của mình, ung dung theo dõi toàn bộ sự kiện diễn ra trong khối cầu thông qua màn hình lớn. 

Cô bình tĩnh ngồi dậy, im lặng nhìn bóng lưng gã. Nhìn hình bóng vừa xa lạ, vừa thân quen khiến lòng cô nổi lên bao cảm xúc ngổn ngang. Có căn phẫn,  có hối hận cũng có tiếc thương, nhìn chung vẫn là không nỡ.

Cô nhìn gã rất lâu, không lên tiếng, cũng không có ý định nói gì với gã. Bởi có nói cũng chẳng biết nói gì, suy nghĩ, quan điểm của cả hai đều khác nhau. Từ rất lâu rồi, con đường hai người đi đã vắng bóng đối phương.

Trước kia, cô nghĩ cả đời này, dù cô có lấy chồng, trở thành bà già xấu xí, bên cạnh cô vẫn là hai người bạn nào đó. Không ngờ bây giờ, cậu ấy đứng trước mặt cô, nhưng hai người lại đối đầu nhau, chẳng còn muốn nhìn mặt nhau, cũng chẳng thể nói được một câu tâm sự.

Ai ngờ, cả đời, lại dài như vậy.

Do giấc ngủ kéo dài ba trăm năm, những chuyện cũ như xa xôi cách chở, nhưng cũng như ngày hôm qua. 

Nước chảy mây trôi, bao nhiêu kí ức lướt nhẹ qua hệt như một nhành hoa vương trên tóc, dù có bay đi hương hoa vẫn còn quanh quẩn. Nhưng dù sao, thứ còn sót lại chỉ là hương hoa, không phải là nhành hoa ấy nữa.

Cuối cùng, cô chỉ thở dài. Thôi thì, chuyện xưa như sương khói, hiện tại mọi thứ đã khác rồi.

"Cậu tỉnh rồi sao?"

Giữa không gian yên ắng, tiếng nói vang lên vọng lại từ cõi hư vô. Chiếc ghế xoay lại, để Taiyoru và Shamishi đối mặt nhau. 

Cô nặn mãi mới được một chữ: "Ừm" Cô chỉ xuống chiếc vòng sắt ở cổ chân, hỏi: "Cái gì đây?"

Gã hơi nhếch mắt nhìn rồi thu về, bình thản nói: "Không có gì, chỉ là định vị. Lỡ cậu có đi lạc, tớ còn tìm được."

Cô cùng chỉ ừ cho qua, rồi lại chỉ lên màn hình lớn sau lưng gã: "Còn cái đó thì sao?"

Gã nói: "Chỉ là màn hình thôi, cậu không biết nhỉ? Để tớ giải..."

"Không" Cô ngắt lời gã: "Ý tôi hỏi là ngươi đang làm gì bọn họ?"

Lần này, gã im lặng, không trả lời. Cô nói tiếp: "Bắt được tôi rồi, ngươi còn không buông tha cho họ. Ngươi còn muốn giết họ?"

"Nếu tớ không làm vậy, bọn họ sẽ lại lừa cậu, hại cậu. Với lại... tớ đâu giết bọn họ, tớ chỉ dọa một chút..."

Cô tức giận tới nỗi bật cười: "Một chút của ngươi là thế này sao?"

Gã nói: "Tớ buộc phải làm vậy"

Cô nghiến răng, gằn từng chữ: "Ngươi điên rồi"

Gã từ đầu đến cuối chẳng hề bày tỏ cảm xúc, kiên quyết nói: "Tớ không điên. Tớ muốn tốt cho cậu. Sẽ không có ai nghĩ cho cậu nhiều như tớ. Tất cả những thứ này tớ làm, đều vì cậu"

[TAEKOOK] SoulWhere stories live. Discover now