35. Hối hận là việc của sau này

8 1 0
                                    

*Phụp*

Yoongi tức tốc dịch chuyển sáu người đến nơi Hoseok tìm thấy anh. 

Khi chân họ chạm xuống đất, đầu óc vẫn còn trên mây. 

Đến tận lúc an toàn rồi, cả sáu người mới cảm nhận được cơn rợn người xuất phát từ hàng ngàn lão già quái dị bò lồm cồm ngoài kia.

Bấy giờ mồ hôi lạnh mới bắt đầu đổ, hoàn toàn không tin nổi những gì mình vừa thấy. Chân Hoseok run rẩy chỉ tay về phía trước cứ như đằng trước một lần nữa xuất hiện cảnh tượng hằng hà lão Bát chiếm cứ lối đi:

"Vừa... vừa.. vừa... nãy, có phải anh nhìn thấy nó không?"

Em gật gật đầu, tâm chí hãy còn mơ hồ, không để ý Hoseok đang sợ đến xanh cả mặt:

"Thế... thế... thế là không nhìn lầm"

Min Yoong đè nén sự hoang mang: "Lúc nãy chúng ta chẳng khác gì nhìn thấy cái chết trước mắt. Được rồi, bây giờ tôi hỏi, chuyện gì đã xảy ra?"

Lại mất thêm một lúc nữa, Jin giải thích cho những con người mới tỉnh dậy.

Jungkook mất hồn mất vía ngồi bên cạnh, đầu óc lộn xộn. Chuyện gì khiến Shamishi ám ảnh lão già kia đến vậy thì em không biết, em chỉ biết gã muốn giết bọn em theo cái cách đó - mô phỏng bài đồng dao "Ông Bát"

Ở trong trò chơi này, gã điều khiển toàn bộ, gã chỉ ngồi ở đâu đó trong khối cầu này, quan sát, điều khiển. Nếu như không phải vì sáu người bọn em được ban cho năng lực, cùng với sự giúp đỡ của Hanna, chắc chắn em đã chết ngay từ khi bước vào.

Nhưng cho dù không chết ở đây thì việc cứu Taiyoru rồi trốn thoát cũng là điều rất khó. Cấu trúc khối cầu luôn di chuyển, nơi này lại như mê cung, bao nhiêu cạm bẫy cản trở.

Nhưng có một điều em biết rằng tất cả mọi người sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến cuối cùng. Và ít nhất, có một việc chắc chắn phải làm, đó là cứu Taiyoru.

Em nói: "Mọi người, nghỉ một chút rồi chúng ta tìm Taiyoru nhé?"

Kim Namjoon: "À mà Jungkookie, em vào đây kiểu gì thế?"

Jeon Jungkook: "Hanna... Là cô gái trong mơ em bảo đấy, cô ấy đưa em lên"

Kim Namjoon: "Cô ta ra bên ngoài được? Là người hay ma?"

Em lắc đầu: "Em cũng không rõ, cô ấy không nói."

Kim Namjoon: "Anh..."

Chưa kịp nói hết câu, cơ thể anh nghiêng về một bên, lảo đảo ngã xuống. Em giật mình muốn chạy lại đỡ anh, chân vừa bước không hiểu sao cơ thể đổ nhào về phía trước.

Bốn người còn lại hoang mang không hiểu chuyện gì. Yoongi nhìn xuống nền nhà bóng loáng, nhíu mày, mơ hồ thấy sự khác biệt. 

"Sàn nhà đang nghiêng đúng không?"

Ngay giây sau, câu hỏi của anh đã có câu trả lời. Toàn bộ nền nâng lên đổ về một bên, sáu người không phòng bị kịp trôi xuống, lưng Jimin đập vào cơ thể những người khác. Sáu người bị ép vào góc tường.

Chưa kịp đau, nền nhà lại trở về mặt phẳng ngang rồi lại nghiêng sang bên kia. Họ bị xào qua xào lại mấy vòng, đầu lưng va chạm liên tục vào tường, đập đến nỗi choáng váng đầu óc, không phân biệt được đâu là trời đâu là đất.

[TAEKOOK] SoulWhere stories live. Discover now