Chương 49

49 11 0
                                    

Những điều hai người làm vừa rồi điều được Kim Chung Nhân thấy hết, thật ra anh không an tâm về Bạch Hiền, anh lại sợ cậu chịu ủy khuất nên anh mới nữa đêm lái xe đến đây lại vừa vặn nhìn thấy cậu đang ngồi ở ban công trên lầu.

Nhìn cậu vì gió lạnh mà co ro anh cũng thấy tim mình chợt nhói lên, anh muốn nói cậu mau vào nhà đừng ở ngoài đó nữa, nhưng anh lại không muốn cậu biết rằng anh đang ở đây vì thế đã tìm một lý do nhắn tin cho cậu.

Nhìn cậu vì bị anh chọc mà cười như thế anh thấy thật hạnh phúc, nụ cười của cậu thật ấm áp làm cho người ta xao xuyến.

Anh vẫn nghĩ mình còn hi vọng cho đến khi Thế Huân xuất hiện thì hi vọng đó của anh cũng thành tuyệt vọng mất rồi.

Nhìn những hành động thân mật của hai người như vậy cũng đủ hiểu rồi.

Anh biết Thế Huân, nếu đã là ghét cũng sẽ không để ai đến gần mình huống chi còn thân mật như vậy, anh nhìn được Ngô Thế Huân không có ý bài xích.

Hình như lúc quen Mẫn nhi cậu ta cũng không có những hành động như vậy, cho thấy những điều đó chỉ dành cho Bạch Hiền thôi, anh cười khổ. Rốt cuộc câu nói không thích Bạch Hiền của Thế Huân là thật hay giả đây? Anh thở dài một tiếng rồi cũng lái xe về nhà.

Sáng hôm sau cậu thức dậy cảm thấy đầu có chút choáng váng, lắc lắc đầu cho thanh tĩnh cậu cũng không có để ý nhiều bước xuống giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Cậu xuống lầu vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng, thức ăn cũng chuẩn bị gần xong hết. Một lát sau cậu thấy anh đang dìu cô ta xuống lầu, cậu nhìn hai người như vậy cũng không nói gì.

Cậu đi đến chỗ hai người nói: 

"Em làm đồ ăn xong rồi, hai người mau qua ăn đi."

Anh chưa kịp nói cô ta lại ỏng ẹo lên tiếng.

"Huân chúng ta ra ngoài ăn đi, em hôm nay không muốn ăn ở nhà."

Anh không nói gì liếc nhìn cậu một cái sau đó cũng gật đầu cùng cô ra ngoài.

Cậu nhìn theo bóng lưng hai người mà hai tay nắm chặt vào nhau, cậu cố kìm nén để không cho mình khóc, cậu không thể lúc nào cũng chỉ biết khóc như thế được.

Cậu đi đến ăn một ít thức ăn, nhưng cảm giác thật vô vị, không cảm nhận được gì cả.

Cậu dọn dẹp bàn ăn, cẩn thận cất đi thức ăn vẫn còn kia, chỗ thức ăn nay nhiều như vậy nếu bỏ đi thì rất phí vì thế cậu đem chúng cất đi chỉ cần hâm nóng liền có thể ăn được.

Dọn dẹp xong cậu nhanh chân đi đến tiệm bánh. Hôm nay cậu lại cảm nhận được thời tiết lại muốn lạnh hơn nữa rồi, trên đài lại có thông báo sắp tới có thể sẽ có mưa bão, chỉ cần nghĩ thôi cậu lại thấy bất an nữa rồi.

Cậu vừa đi lại không ngừng chà sát hai tay của mình vào nhau để giữ ấm. Nhìn những người xung quanh cũng đang bước nhanh trên đường, còn có những người đang yêu họ sẽ nép vào người của người yêu mình, nhìn họ thật hạnh phúc. Bước chân của cậu cũng dần chậm hơn, cậu mãi lo nhìn họ cũng không có để ý đến có người cũng đang đi kế bên mình.

Kim Chung Nhân nhìn theo bóng dáng cô đơn của cậu mà đau lòng.

Anh hằng giọng một tiếng đồng thời kéo cậu ra khỏi suy nghĩ, cậu nghe thấy có tiếng gần mình liền quay qua lại thấy Kim Chung Nhân không biết từ khi nào đã đi kế bên cậu.

«HUNBAEK» Bà Xã Tha Thứ Cho AnhKde žijí příběhy. Začni objevovat