Chương 9

50 11 0
                                    

Cậu nhìn anh đi lên lầu rồi quay sang hỏi dì Lý:

- Dì Lý, anh ấy bị sao vậy?

- Dì cũng không biết nữa, hay là con lên xem sao đi, sẵn đem canh gà dì mới nấu xong lên cho cậu chủ đi.

- A, con sao?

- Aiyo! Không là con thì ai đây, hai đứa là vợ chồng không lẽ con còn ngại sao? Cậu chủ thích uống canh gà lắm, nhân lúc còn nóng con mau đem lên đi, con cũng nên cảm ơn cậu chủ nữa chứ! - Không thể trách cậu phản ứng như vậy được a, vì ngoại trừ hôm cậu xin ngủ nhờ phòng anh ra thì cậu chưa từng đi vào phòng anh a.

- Thôi được rồi vậy để con đem lên vậy - Nói xong cậu bưng canh gà lên phòng anh. Cậu định đưa tay gõ cửa thì cậu nghe được là anh đang nói chuyện điện thoại thì phải, cậu đành thu tay lại chờ cho anh nói chuyện xong thì mới gõ cửa.

Bên trong phòng:

- Thôi được rồi em mau ăn cơm đi nếu để bụng đói sẽ không tốt đâu.

"........"

- Được tối, nay anh sẽ dẫn em đi chơi mà, ngoan đi, anh cúp máy đây!

Khẩu khí cưng chiều như thế chắc không phải là đang nói chuyện với cô ấy đi. Cậu nghĩ chắc là vậy rồi.

****

- Đã đến rồi thì mau đi vào đi! - Lúc anh quay qua thì đã thấy có bóng người đứng ở cửa phòng, nếu anh đoán không lầm thì đó là cậu đi.

Cậu nghe anh nói thì có chút giật mình, anh là đang nói cậu sao?

- Bạch Hiền, em còn định đứng ở đó đến khi nào?

Thôi chết rồi, anh ấy đã biết mình đứng ở đây có khi nào là cho rằng mình nghe lén anh ấy nói chuyện không? Cậu mở cửa bước vào thấy anh đang nhìn mình thì có chút chột dạ nói:

- Em... em không cố ý nghe lén anh nói chuyện đâu, chỉ là dì Lý kêu em đem canh gà lên cho anh, sẽ không làm phiền anh chứ em chỉ đưa canh gà rồi sẽ đi liền - Cậu nghĩ chắc anh thấy khó chịu khi thấy cậu, cậu chỉ vào đặt canh lên bàn rồi định đi ra ngoài thì nghe tiếng anh nói.

- Chỉ có vậy thôi sao, em không có gì muốn nói với tôi sao?

Cậu quên mất mục đích chính mình lên đây là để cảm ơn anh mà, cậu xoay lại cuối đầu nói:

- Ừm! Cảm ơn anh đã gọi bác sĩ giúp em.

Anh chờ một lúc vẫn không nghe cậu nói gì thêm nữa thì nói:

- Em nghĩ khi đó tôi chỉ gọi bác sĩ giúp em thôi sao, không còn gì khác hả?

- Em... em... không nhớ!

- Được, tôi nói cho em nhớ, lúc em bị sốt không biết đã mơ thấy gì lại cứ ôm chặt cánh tay tôi không chịu buông?

- Anh nói sao!! Em ôm... ôm anh sao? - Cậu ngốc lăng mà chỉ vào mình hỏi.

Nhìn vẻ mặt của cậu rất là ngốc, không biết sao anh lại muốn trêu chọc cậu a.

- Đúng vậy, em ôm tôi rất lâu cả cơ thể em cứ thế mà đè lên tay tôi bây giờ vẫn còn đau đây, tôi tò mò là em đã mơ thấy gì mà trông lúc bệnh cũng có thể lợi dụng người như vậy, tôi đã có lòng tốt giúp em lại bị em ăn đậu hủ, giờ tôi phải làm sao với em đây? (Huân xấu xa là anh ăn đậu hủ của người ta giờ còn dám nói dối nữa nha!! )

«HUNBAEK» Bà Xã Tha Thứ Cho AnhWhere stories live. Discover now