°Love in New York°

By NoFace98er

66.2K 5.9K 409

_written by wind _pairing(s): kooktae _rating: nc-17 _category: yaoi, romance, fluff, ooc, pregfic,... _disc... More

intro:
chapter one: first sight
chapter two: meet again
chapter three: this feeling is so fancy
chapter four: a sudden hot night
chapter five: seventeen+
chapter six: like or love is just a joke
chapter seven: you're a bastard, jungkook
chapter eight: everything is so bad
chapter nine: have a baby, tell me it's just a joke
chapter ten: taehyung
chapter eleven: memories
chapter twelve: times for us
chapter thirteen: choose something for each of us
chapter fourteen: dinner, beautiful and dating
chapter fifteen: warm kisses
chapter sixteen: whatever it is
chapter seventeen: goodbye, old stories
chapter eighteen: winter, moskva, new york
chapter twenty: love is...
chapter twenty-one: brand new day
chapter twenty-two: propose
[extra one]
[extra two]
[extra three]
[extra four]

chapter nineteen: do you really understand each other?

599 55 8
By NoFace98er

taehyung bất lực nhìn một màn tiến thoái lưỡng nan đang diễn ra trước mắt, jeon jungkook bôi thuốc cho jung hoseok, à, nói chính xác để diễn tả sự quái dị của cái khung cảnh này thì phải là, bố của con cậu đang "chăm sóc" cho người tình cũ của cậu. suy nghĩ vừa chạy đến trong đầu khiến taehyung vừa buồn cười nhưng khóe môi chưa kịp cong lên đã ngay lập tức bị gợn sóng lòng nhấn xuống.

hoseok là người cũ vậy jeon jungkook... là gì?

đôi mắt thoáng cái liếc xuống chiếc bụng hơi nhô lên, lại không nhịn được nhìn về tấm lưng rộng cùng cái ót trắng trẻo của người đang cặm cụi bên chiếc sofa còn lại.


"xong rồi"

jeon jungkook sau khi "chà thuốc" lên cái khuôn mặt mới bị cậu đánh cho thiếu điều muốn tan nát kia thì lại hậm hực quay lại báo cáo xong việc với taehyung. lời thoát ra lại không thấy người phản ứng lại, mắt thấy đối phương vẫn ngồi im bất động, cũng không đáp lời lại khiến hắn nhất thời chột dạ, bèn lên tiếng gọi tên.

"taehyung" 

thế nhưng bên này người trên ghế vẫn như chìm trong mớ ngổn ngang của chính mình mà không hề để ý phản ứng.

"taehyung"

một bên bả vai bị nắm lấy như lôi giật tiềm thức người kia trở về, taehyung có chút giật mình khi tiếng gọi xông đột ngột vào thính giác đồng thời gương mặt người kia cũng phóng đại ngay trước mặt mình, đôi mắt mí lót giật mình tròn xoe như mắt mèo nhìn lại.

jeon jungkook lôi kéo được sự chú ý của đối phương xong lại tựa như con nít bĩu môi mà ngồi bệt luôn xuống sàn nhà lót thảm lông dưới chân kim taehyung. đôi mắt to nhìn đăm đăm vào con ma men đang bất vi sở động nằm trên chiếc sofa dài bên kia, taehyung tạm thời gác lại mớ hỗn độn trong lòng mà nhìn xuống cái người đã triệt để hóa thành bộ dạng con nít mất kẹo kia.

"này"

bàn tay rụt rè đụng đụng mấy cái, đừng bảo hờn nhé, bảo cậu dỗ là cậu dỗ không nổi đâu.

"giận rồi?"

người bên dưới không đáp lại, khẽ rời mắt đi rồi thở hắt ra một hơi, đoạn trả lời lại taehyung bằng một câu không ăn nhập.

"đó, là ai vậy? người quen của em à, bạn em?"

chữ cuối cùng rời khỏi môi như giọt nước tràn ly đẩy ra một cánh cửa chứa đựng hàng ngàn ý nghĩ mới mà hầu như chưa bao giờ jeon jungkook nghĩ đến. ký ức tựa như dây cót lên sẵn rồi cứ thế trở ngược về ngày đầu cả hai gặp nhau, ấn tượng, sự cố và lôi co qua lại vì sự xuất hiện bất ngờ đến khó tin của em bé, em bé, trong miệng jungkook vo vòm hai chữ, không tài nào khắc chế lại cơn khó chịu, tâm trạng thoáng chốc trở nên phập phồng khó kiểm soát y như quả bóng cao su bị hết người này đến người kia o ép, bóp nắn và tệ hơn là đè cả lên.

đàn ông trẻ thì vẫn là đàn ông trẻ không thể vì bất cứ cái gì mà có thể giấu đi cái sự trẻ, trẻ đến độ trẻ con được. huống hồ jeon jungkook còn chưa chạm ngưỡng hai mươi, tuổi mười bảy mười tám là giai đoạn nổi loạn, bất kỳ đứa trẻ nào cũng từng đi qua. cho dù không phải ăn chơi đập phá, sa đọa, không đua xe, hút thuốc thì ít nhất cũng là những mối quan hệ yêu đương có chút điên cuồng, cơ mà vấn đề đấy chỉ là bề nổi, cái chính nhất vẫn là những cơn sóng mạnh mẽ quét qua từng suy nghĩ và nhận thức tận sâu trong đáy lòng, tựa như bão lũ nhấn chìm một đế chế thống trị sơ khai để tạo ra một kỷ nguyên mới. jeon jungkook có hay không chất chứa những thứ trên tảng băng trôi kia không thì không bàn, cái chính là giờ phút này có vẻ hắn đã chân chính ép những cơn sóng mà cái tuổi mới lớn lưng chừng đem tới, kim taehyung lại hơn hắn những vài tuổi, vừa đủ là một người đàn ông trưởng thành. 

cái tâm tình chết tiệt!

khẽ rủa thầm rồi ngay tức khắc đứng lên, jungkook thật sự muốn rời đi khi cái ý nghĩ trong đầu cứ nhen nhóm và không thể đè xuống được.

rằng thật sự cậu lúc này, rõ ràng và minh bạch hiểu rằng, giữa cậu và kim taehyung chưa từng một lần chân chính hiểu hết nhau. 

hoặc đúng hơn, bản thân đang tự chất vấn, phải chăng cả hai đã thật sự hiểu nhau?

em bé giống như cái dây lò xo bị định mệnh lén lút buộc chân cả hai và nhân lúc không đề phòng liền bị kéo đập vào nhau. 

rồi cậu vồ vập muốn người kia chấp nhận. cưỡng chế xen vào sinh hoạt của người ta. trêu đùa và hẹn hò (?), có đúng không?

cứ thế jeon jungkook sinh ra nghi vấn với toàn bộ những thứ đang diễn ra.

"này, làm sao vậy?"

taehyung có chút giật mình khi người kia không nói không rằng mà bỗng nhiên đứng vùng dậy, theo quán tính cũng đứng lên túm lấy một bên cánh tay mà thắc mắc.

"..."

quay lại đem hai ánh mắt đối diện nhau, tầm nhìn của jungkook lại có chút mờ mịt, taehyung gần như không đoán định được bất cứ điều gì trên khuôn mặt kia mặc dù anh cảm nhận được sự bất thường trên đó đang vô cùng nhiều.

lại trút thêm một cái thở hắt, jungkook từ từ khắc chế cơn dâng trào biến thái trong lòng lại, bàn tay do dự giây lát rồi cũng nắm lấy tay taehyung, mắt hắn chăm chăm nhìn đôi tay mình đang nắm, chớp mắt một cái cố đem cơn khó chịu dằn xuống. ngó lên liền vừa vặn đón lấy ánh nhìn lo lắng của taehyung, hắn có chút lúng túng siết nhẹ tay cậu, không nhịn được lại đánh mắt sang hướng khác.

"anh, giận à?"

người bên kia nhìn biểu tình trên mặt hắn mà rụt rè lên tiếng.

"đây là người em quen, là bạn thân, cũng là người mẫu hợp tác lâu năm..."

chính ra bản thân taehyung cũng không hiểu sao mình lại né tránh nói về mối quan hệ đã qua.

"taehyung..."

lúc này jungkook mới lên tiếng, taehyung cũng lặng yên mà tự cắt đứt lời mình nói, ý như muốn toàn tâm toàn ý nghe người kia muốn nói gì.

"... hình như chúng ta, nói sao cho anh bớt trở nên buồn cười đây?"

hắn nói rồi bật ra tiếng cười như tự giễu, đôi bàn tay vẫn nắm lấy tay cậu, đầu cúi xuống lắng nghe từng trận cuộn trào trong lòng.

"anh nhận ra, mình chưa biết gì về em cả, thật sự, rất nực cười đúng không nhưng tự nhiên anh nhận ra vậy, chúa giống như đã giáng một búa lên đầu anh, không hẳn, chết tiệt"

tiếng rít thoát khỏi kẽ răng vừa bất lực vừa cả bế tắc. hắn thấy cục diện hiện giờ khá tức cười và có yếu tố trào phúng rất cao. ừ thì hắn từng cho rằng cái văn hóa gặp dịp thì chơi của dân phương tây đã thấm vào máu mình trong từng ấy năm sinh sống tại đây nhưng hắn giờ này lại buộc lòng thừa nhận hắn vẫn là một gã trai châu á, đáng thương hơn là một đứa trẻ đang lớn, cố gắng ép lấy bản thân vào khuôn mẫu của một gã châu á có trách nhiệm, hắn nghĩ sẽ ra sao nếu như từ đầu hắn bày tỏ mong muốn giúp taehyung bỏ đi đứa bé. mà cũng thật quái thai là ngay từ đầu hắn biết sự tồn tại của đứa nhỏ hắn lại vui, rồi sau đó hấp hởi với người mang nó trong bụng.

sao hắn giống thằng dở hơi trong chính đám suy nghĩ vớ vẩn của mình vậy kìa.

lạy chúa tôi!

"jungkook"

tiếng taehyung lôi kéo hắn khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. dường như bản thân cậu cũng cảm nhận được đôi chút chật vật trong hắn. chỉ có điều, jeon jungkook, giống như đã vô tình bỏ qua một điều mà hắn từng suy nghĩ rất tích cực.

bất quá lúc này hắn thật sự thành công trong việc tự đưa bản thân vào cơn khủng hoảng.

"anh nghĩ anh, liệu rằng có thật sự hiểu em? ít nhất về cuộc sống của em?"

ánh mắt taehyung có chút cứng đờ, lời này với cái vướng gợn ban nãy trong lòng cậu cứ thế phá lệ mà hợp lại với nhau.

một khoảng lặng vô hình phủ xuống, cả hai đem ánh mắt đắn đo đứng đối diện nhau.

thời gian chậm rãi chảy lênh láng khiến cái tĩnh lặng dần trở nên ngột ngạt...

"jungkook..."

lần thứ hai taehyung lên tiếng phá vỡ tấm kính lặng yên, jungkook vẫn nhìn cậu không rời.

"chúng ta, ừm, ý em là, em và anh từng gặp nhau..."

nói đoạn khẽ nghiêng cặp má phiếm hồng sang khiến trái tim jungkook giữa một trận hỗn loạn lại như sống chết bò lên mà rung lên đôi ba nhịp run rẫy, hắn không rõ bản thân có nghe rõ mấy chữ cậu nói không nữa. nhưng sao giờ phút này hắn lại như đứa con nít đứng trước món đồ mình si mê như vậy, lạy chúa cái ý nghĩ quái gở này.

"anh nghĩ anh nên đi về, có rất nhiều thứ phải suy nghĩ, chết tiệt nhưng tên say xỉn kia anh lại không muốn hắn ở đây."

môi taehyung không nén được bật cười.

"jeon jungkook, anh hãy suy nghĩ về việc nghiêm túc tìm hiểu em"

lời đề nghị thành công khiến hắn đình trệ mọi sự lúng túng mà còn có chút đờ ra.

vẫn là nụ cười giữ nguyên, cậu nhẹ nhàng đổi thế chủ động nắm tay hắn.

"chúng ta không hề sai lầm, cũng không hề chậm trễ, em nghĩ vậy, có lẽ chúng ta cần một chút thời gian, hmm, em mong, nếu có là quyết định sai thì ít nhất, suy xét rồi sai cũng vẫn có thể chữa lại, đừng gượng ép đừng co kéo o hẹp..."

đôi mắt mèo tròn xoe lại hướng thẳng lên hắn mà mỉm cười.

"em tin bàn tay chúa không hề tuỳ tiện trong mọi cuộc gặp gỡ."

trái tim hắn lại lần nữa trấn động, không rõ tư vị gì nhưng lại dường như thấy một chút ánh sáng.

"em ổn với hắn ta chứ?"

tuy nhiên nhân vật đặc biệt chưa tỉnh bên kia vẫn có sức nặng trong đầu hắn, taehyung lại nén cười mà trấn an.

"anh ấy có lẽ cãi nhau với bạn trai, park jimin đó, không sao hết."

"ừm"

jungkook coi như nhẹ nhõm, hạ xuống một cái hôn như phản xạ khiến taehyung mặt đỏ tim loạn rồi ôm lấy cậu như tạm biệt trước khi ra về.

"bên ngoài gió, đừng tiễn, anh sẽ sớm quay lại, đợi anh"

cậu ngoan ngoãn gật đầu, vòng ôm tách ra để đối phương nhanh chóng ra về.

đến khi cánh cửa phòng khép lại vẫn không quản được ánh mắt thôi nhìn theo.


chúng ta có tuổi trẻ

có thời gian

hai chữ đợi nhau không hề xa xỉ

nếu có là sai lầm em tuyệt không hối hận

vì mình đã cho nhau đủ và cho bản thân lựa chọn kỹ


"bộp"

chiếc gối tàn nhẫn bay thẳng vào đầu taehyung khiến ánh nhìn tưởng như dán chặt lên cửa buộc bị rời ra. quay lại liền thấy người nãy giờ tưởng bất tỉnh nhân sự đã đường hoàng đem một bộ mặt sưng tím dựng người ngồi dậy trên ghế.

"anh..."

"say chứ chưa tàng hình mà dám đứng đó đong đưa lôi kéo nhau"

ngữ khí phát ra mười phần hết tám phần ghét bỏ cùng hai phần bất lực. taehyung xoa đầu, môi hơi bĩu ra chiều bất mãn đi lại ngồi xuống hướng anh bắt bẻ.

"chứ còn anh thì sao? có bản lĩnh không giữ người lại còn đi uống đến say xỉn rồi quậy em, người yêu cũ chứ có phải bảo mẫu của anh đâu"

jung hoseok chẳng buồn đem lời người kia rỉ rả vào tai, đôi mắt lại vừa vặn nhìn vào chiếc bụng nhỏ đã nhô lên, cái này đã từng nghe jimin nói, bất quá bây giờ mới có dịp nhìn thấy, trong đầu vừa đả động đến cái tên kia lại có chút ê ẩm nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra, chỉ đơn giản hất cằm hỏi lại.

"cháu anh mấy tháng rồi? thằng kia như nào? sợ quá không dám chịu trách nhiệm?"

"anh nghĩ ai cũng như anh ý?"

"anh chẳng bằng ai biết làm người ta lớn bụng"

cái gối ban nãy lại lần nữa bay lên đáp ngược về phía jung hoseok, taehyung trề môi nói anh không làm lớn bụng nhưng anh dám làm bạn thân em khóc thì cũng có hơn gì đâu.

hắn nghe nhắc người kia lại lần nữa trầm mặc.

bộ dạng này, chính hắn cũng không khống chế được nỗi chật vật...

mẹ nó!





Continue Reading

You'll Also Like

52.9K 1.7K 30
|Series| 🤫🔞 Khi hai thân xác hòa quyện vào làm một...
244K 37.6K 102
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Thể loại: Tâm linh, điều tra, mafia, sinh tử văn Câu chuyện về một đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn ngườ...
40.5K 4.6K 30
Jihoon là cái cờ đỏ mập mờ bốn người một lúc trên cfs á hả? Cái người mà đang tán Hyeonjoon ấy.
42.7K 5.3K 15
"Với anh, như thế nào là yêu?" "Là khi em bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt tôi, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."