ĐẠI THÚC ĐỪNG HÒNG CHẠY (ĐẠI...

Da dkk_aki

414K 28.1K 2.7K

Tác giả: Tiện Vũ Hạnh Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ Nguồn:thanhthuancapricorn.wordpress.com,jwkzyk.wordpress.com T... Altro

•C1: Sơ Ngộ
• C2: Công Việc Mới
•C3: Khiếp Sợ
•Chương 4: Cảnh Báo
• Chương 5: Ăn Cơm
•Chương 6: Ham Muốn Chiếm Giữ
• Chương 7: Grào ~ grào~
•Chương 8: Khoảng Cách
•Chương 9: Đại Thúc & Thường Triết
•Chương 10: Giằng Co
•Chương 11: Gặp Lại Người Xưa
•Chương 12: Xung Đột
•Chương 13: Kinh Ngạc
•Chương 14: Liều Lĩnh
•Chương 15: Đùa Giỡn
• Chương 16: Giày Vò
•Chương 17: Tắm Rửa
•Chương 18: Đại Thúc & Cao Hách
•Chương 19: Bệnh Viện (1)
•Chương 20: Bệnh Viện (2)
•Chương 21: Bệnh Viện (3)
•Chương 22: Phiền Phức
•Chương 23: Trò Chơi
•Chương 24: Gợn Sóng
•Chương 25: Vấn Đề
•Chương 26: Lựa Chọn
•Chương 27: Grào~
Chương 28: Chăm Sóc
•Chương 29: Bạt Tai
•Chương 30: Đại Thúc Và Cao Hạo
Chương 31: Quá Khứ
Chương 32: Trước Khi Ra Khỏi Cửa
Chương 33: Nghỉ Phép
Chương 34: Mưa~
Chương 35: Đại Thúc và Bánh Ga-Tô
Chương 36: Đại Thúc & Thường Cục Cưng
Chương 37: Nước Đục
Chương 38: Trận Chiến Bảo Vệ
Chương 39: Xung Đột Lớn
Chương 40: Kiss~
•Chương 41: Uy Hiếp
•Chương 42: Uống Thuốc
•Chương 43: Biến Số
•Chương 44: Công Việc Mới
•Chương 45: Đêm
Chương 46: Băng Tan
Chương 46-2: Phiên ngoại 1: Một ngày bị phạt cấm túc của Thiếu Kiệt bảo bối
• Chương 47: Hoảng
Chương 48: Cuộc Đấu Nhỏ
Chương 49: Lửa Giận
Chương 50: Nue
Chương 51: Khóa
Chương 52: Hướng Nam và Trình Nam
• Chương 53: Hạ Sách
• Chương 54: Khoé Miệng
Chương 55: Cuộc sống giản đơn (1)
• Chương 56: Cuộc Sống Giản Đơn (2)
Chương 57: Cuộc Sống Giản Đơn (3)
Chương 58: Lời Nói Dối
Chương 59: Nước Mắt
Chương 60: Máu
Chương 61: Khách Đến
Chương 62: Vấn Đề
Chương 63: Khoảng Cách
Chương 64: Khai Trương (1)
Chương 65: Khai Trương (2)
Chương 66: Khai Trương (3)
Chương 67: Sinh Nhật (1)
Chương 68: Sinh Nhật (2)
Chương 69: Sinh Nhật (3)
Chương 70: Sinh Nhật (4)
Chương 71: Chó đen và Chó trắng
Chương 72: Thuyên Chuyển
Chương 73: Trốn
Chương 74: Hoảng Sợ
Chương 75: Vì Sao?
Chương 76: Trốn Tránh
Chương 76-2: Phiên ngoại 2: đại thúc, bọn tôi (đám sói con) muốn hẹn hò
Chương 77: Cãi Vã
Chương 78: Để Ý
Chương 80: Thử
Chương 81: Đầu Mối
Chương 82: Áp Chế
Chương 83: Làm Loạn
Chương 84: Sự Kiện
Chương 85: Xúi Giục
Chương 86: Trò Chuyện
Chương 87: Cãi Vã
Chương 88: Ở Lại
Chương 89: Hoảng Hốt
Chương 90: Bắt Gặp
Chương 91: Tàn Độc
Chương 92: Kinh Ngạc
Chương 93: Âm Hồn
Chương 94: Bắt Đi
Chương 95: Cố Ý
Chương 96: Kinh Ngạc
Chương 97: Món Quà
Chương 98: Cơn Giận Vô Cớ
Chương 99: Quyết Định
Chương 100: Hoà Hợp
Chương 101: Yêu Cầu
Chương 102: Dỗ Ngủ
Chương 103: Mua Bán
Chương 104: Tạm Biệt
Chương 105: Đùa Giỡn Ác Ý
Chương 106: Ngủ
Chương 107: Thử Rượu
Chương 108: Ngày Qua
Chương 109: Hờ Hững
Chương 110: Bất Ngờ
Chương 111: Cướp
Chương 112: Mời
Chương 113: Độc Thoại
Chương 114: Oan oan tương báo
Chương 115: Mờ Mịt
Chương 116: Chờ đợi lời đồng ý
Chương 117: Đau
Chương 118: Gặp Lại
Chương 119: Kỳ Lạ
Chương 120: Chào Đón
Chương 121: Rửa Bát
Chương 122: Nhận Lỗi
Chương 123: Bắt Gặp
Chương 124: Bất An
Chương 125: Hẹn
Chương 126: Dạy Dỗ
Chương 127: Điện Thoại
Chương 128: Giúp Đỡ
Chương 129: Cảm Thán
Chương 130: Trùng Hợp
Chương 131: Mất Trộm
Chương 132: Tears
Chương 133: Phía Dưới và Phía Trên
Chương 134: Tỏ Tình
Chương 135: Ăn Cơm
Chương 136: Tranh Thủ
Chương 137: Nóng Muộn
Chương 138: Hoho~
Chương 139: Tìm Kiếm
Chương 140: Đắp Đường
Chương 141: Hận
Chương 142: Tát
Chương 143: Hỏi
Chương 144: Khiêu Vũ
Chương 145: Bức Ảnh
Chương 146: Chia Tay
Chương 147: Sự Cố
Chương 148: Bắt Cóc và Đùa Bỡn
Chương 149: Đút Ăn
Chương 150: Che Chở
Chương 151: Truy
Chương 152: Cao Trào
Chương 153: Anh Em
Chương 154: Nói Chuyện
Chương 155: Trầm Tư
Chương 156: Chen Ngang
Chương 157: Hiểu Nhầm
Chương 158: Tình Cờ
Chương 159: Biệt Ly
Chương 160: Thù...
Chương 161: Kinh Ngạc
Chương 162:Năm Ấy
Chương 163: Rối Loạn
Chương 164: Người Điên
Chương 165: Cố Chấp
Chương 166: Hướng Bắc
Chương 167: Bão Táp
Chương 168: Khắc Khẩu
Chương 169: Rối Loạn
Chương 170: Giao Dịch
Chương 171: Trò Chuyện
Chương 172: Hôn Lễ (1)
Chương 173: Hôn Lễ (2)
Chương 174: Đột Nhiên
Chương 175: Đối Mặt
Chương 176: Đại Kết Cục
Chương 176-2: Phiên ngoại 3: Trung Thu

Chương 79: Quấy Nhiễu

1.8K 126 12
Da dkk_aki


Thực ra Thường Triết không biết, Hướng Nam không có đi đâu xa.

Hướng Nam cầm chìa khóa phòng trọ lẻ loi ngồi một lúc lâu ở chỗ buổi sáng mình nằm tạm.

Cuối cùng, y đột nhiên nhớ ra căn phòng ký túc nhân viên ở trường học của mình.

Dù sao chìa khóa chỗ đấy ở trong tay mình, ngày mai phải làm ca chiều, thời gian không gấp gáp, vậy sao không ngủ tạm ở đó một đêm?

Hướng Nam nghĩ vậy, quyết định xong liền đứng dậy đi về phía bến xe buýt gần đấy.

Y vừa đi từ chỗ đất trống ra ngoài vỉa hè, đột nhiên có một chiếc xe màu xanh lam dừng lại bên cạnh bấm còi inh ỏi về phía y. Hướng Nam quay đầu lại nhìn, thấy Cao Hách từ trong xe ló đầu ra, liền có chút ngẩn người.

Hướng Nam quay người tiến lại.

Y hỏi Cao Hách: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Nếu không phải về trường, anh đồng ý đi với tôi không?”

Kỳ thực không phải Cao Hách chưa đi.

Hắn sau khi gọi điện cho Thường Triết, liền giận dữ lái xe rời đi.

Thế nhưng đi một đoạn, cơn tức của hắn không sao giảm bớt.

Thế nên hắn lại quay đầu xe đi đến đây.

Hắn đi đến dưới khu nhà trọ của Hướng Nam, vừa định tìm một chỗ đỗ xe thì thấy Hướng Nam lao ra.

Hắn đang thấy kỳ quái, không ngờ, lại thấy Thường Triết hoảng hốt chạy theo gọi người.

Có chuyện gì vậy?

Lúc này nhìn Thường Triết chạy về hướng ngược lại với Hướng Nam, xe Cao Hách bảo bối cũng không dừng nữa.

Hắn xoay vô-lăng, lái về phía Hướng Nam đã chạy.

“Anh đồng ý đi cùng tôi không?”

Cao Hách bảo bối không thấy Hướng Nam trả lời lại hỏi một lần nữa.

Hướng Nam quay mặt nhìn về phía bến xe buýt.

Cuối cùng, y hỏi: “Cậu có tiện đưa tôi về trường không?”

Cao Hách bảo bối nghe vậy có chút ngây người.

Cao Hách sau đó thật sự đưa Hướng Nam về dưới tòa nhà ký túc của Hướng Nam.

Hắn thấy Hướng Nam định xuống xe, lập tức kéo y lại, hỏi: “Tôi nghĩ…”

“Rất muộn rồi.”

Hướng Nam đương nhiên biết Cao Hách đang nghĩ gì.

Cao Hách muốn lên theo cùng.

Thế nhưng Hướng Nam biết Cao Hách đi lên chỉ vì muốn làm chuyện kia với y.

Hướng Nam không muốn như vậy.

Thế nên, Hướng Nam lập tức cắt ngang lời hắn.

“Cậu sớm về nghỉ ngơi đi.”

Lúc Hướng Nam nói lời này căn bản không dám quay đầu nhìn Cao Hách.

Y sợ.

Sợ nhìn sắc mặt Cao Hách.

Động tác mở cửa xuống xe của Hướng Nam rất cứng nhắc.

Bóng lưng đi vào trong tòa nhà ấn thang máy của y vô cùng câu nệ.

Mãi đến khi y nhìn thấy xe Cao Hách rời đi, y mới thở phào một hơi.

Trong phòng ký túc đã không có người ở một thời gian.

Thế nhưng vì điều kiện trong trường tương đối tốt, hoàn toàn không có cảnh bụi bẩn bám đầy như trong tưởng tượng.

Hướng Nam mở toang tất cả các cửa sổ trong phòng để không khí lọt vào trong.

Sau đó liền đi vào phòng ngủ, cầm chiếc quần lót lúc trước mình không mang đi vào phòng tắm, tắm rửa một trận.

Mệt mỏi được tạm thời xua tan, Hướng Nam khoác áo choàng tắm mềm mại cả người thư thái nằm trên giường.

Ngay lúc y định kéo chăn tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa đột nhiên reo vang.

Vừa mở cửa ra, Hướng Nam liền bị đẩy vào trong.

Cửa đóng rầm lại, Hướng Nam bị Cao Hách đè chặt lên tường điên cuồng hôn.

Tất cả những điều này, xảy ra rất nhanh.

Hướng Nam khó xử giãy dụa lại bị Cao Hách mạnh mẽ giữ lấy.

“Cao Hách… A!”

Áo choàng tắm của Hướng Nam bị Cao Hách cởi ra, khuôn ngực màu mật lộ ra trần tụi lập tức bị Cao Hách dùng sức cắn.

Hướng Nam cố gắng đẩy hắn ra mà không được, vừa bực vừa xấu hổ.

Ngay lúc Hướng Nam thấy hai chân bị nhấc cao lên, cho rằng mình sắp không giữ được nữa, đột nhiên, có người đập mạnh vào cửa.

Ai vậy?

Hướng Nam và Cao Hách sắc mặt đỏ ửng, ngực phập phồng lên xuống lập tức dừng lại tất cả.

Hai người nhìn nhau.

Hướng Nam nhìn về phía cửa một cái, đè thấp giọng nói vói Cao Hách: “Buông tôi xuống.”

Cao Hách không muốn.

Hắn hôn một cái lên môi Hường Nam, nhỏ giọng an ủi y: “Không có người trả lời, hẳn rất nhanh sẽ rời di.”

Hướng Nam chính là không muốn người ngoài cửa rời đi.

Y thấy Cao Hách vẫn định tiếp tục, giọng nói có chút run rẩy: “Cậu đừng như vậy!”

Cao Hách dừng lại.

Hướng Nam bị hắn nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi.

Cuối cùng, Hướng Nam nói: “Đã muộn lắm rồi. Người kia gõ cửa ầm ĩ như vậy sẽ làm phiền đến rất nhiều người ở tầng này.”

“Đã đi rồi.”

“Hả?”

Hướng Nam nghe thử, quả thật là vậy.

Sao có vậy đã đi rồi?

Hướng Nam cau chặt mày.

“Anh có thể đừng như vậy được không?” Cao Hách thấy y như vậy, nhỏ giọng nói. Hắn hôn lên hàm dưới của y, rồi nâng y lên. Trong lòng Hướng Nam hoảng sợ, bàn tay vốn nắm lấy vai Cao Hách lập tức vòng quay cổ hẳn, cả người dựa sát lên người Cao Hách.

Đột nhiên, ngoài cửa lại “Ầm” một tiếng rất to.

Hướng Nam bị dọa sợ.

“Ai?”

Bên ngoài không có ai đáp lời, cửa vẫn không ngừng bị gõ thành tiếng. Hướng Nam nghe vậy, dường như thấy được một tia hy vọng.

Hướng Nam nắm lấy vai Cao Hách, nhỏ giọng giống như xin xỏ: “Để tôi xuống, đi xem người bên ngoài là ai.”

Cao Hách không muốn đặt xuống, vì hắn chỉ còn kém một bước là được tiến vào.

Thế nhưng, tiếng gõ cửa bên ngoài ngày một to.

Nếu mặc kệ, có thể thực sự sẽ bị người khiếu nại lên quản lý ký túc xá.

Đến lúc đó lại càng phiền phức.

Nghĩ đến đây, Cao Hách không cam lòng mà đặt Hướng Nam xuống.

Hắn kéo quần lót bị lột xuống của Hướng Nam lên.

Hắn hôn lên môi Hướng Nam, cột lại dây áo choàng tắm của Hướng Nam.

Hướng Nam cả mặt đỏ ừng được Cao Hách không vui vẻ mà chỉnh đốn trang phục lại cho, thấy hắn có chút hối hận liền vội đẩy hắn ra, tay đưa về phía cửa.

Hướng Nam mở cửa ra thấy trên mặt đất chỉ có một bàn tay cầm giầy chơi bóng rổ màu đen chìa ra thì có chút ngẩn người.

Y đi ra thêm một bước, thấy Thiếu Kiệt mặt đỏ gắt cả người đầy mùi rượu ngồi bên cạnh cửa thì lại càng ngẩn ra.

Hướng Nam ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

“Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt.”

Hướng Nam lắc lắc cậu không thấy cậu có phản ứng gì, định gọi Cao Hách lại giúp, thì Thiếu Kiệt đột nhiên nhổm dậy gọi to: “Ai? Ai?”

Thiếu Kiệt nhìn thấy Hướng Nam ngồi bên cạnh bị cậu dọa sợ.

Hai mắt cậu vì hơi rượu mà đỏ hồng, nhìn chằm chằm Hướng Nam một lúc lâu.

Càng dựa lại càng gần, đột nhiên, Hướng Nam không hề đề phòng mà môi bị “chụt” một cái.

Ngay sau đó, đầu Thiếu Kiệt bị “choảng” mạnh một cái.

Hướng Nam ngảng đầu, Cao Hách lạnh lùng trừng Thiếu Kiệt, nói: “Cậu ta không say!”

“Hả?”

Ánh mắt Hướng Nam lại nhìn về phía Thiếu Kiệt.

Đã như vậy, sao có thể là giả vờ say.

“Đến, Thiếu Kiệt.” Hướng Nam thấy cậu ngồi đó xoa xoa đầu, vội vàng đỡ cậu, dùng sức nâng cậu dậy.

Hướng Nam định đưa cậu vào trong phòng, thế nhưng sau khi Thiếu Kiệt lảo đảo dứng dậy, lập tức ôm lấy Hướng Nam, lấy bản thân chân nhũn đổ cả người lên người Hướng Nam.

Hướng Nam bước chân lảo đảo lập tức thành đệm lưng cho Thiếu Kiệt, đập mạnh vào tường.

Chính ngay lúc lưng Hướng Nam đập vào tường, sức nặng trên người y đột nhiên biến mất.

Hướng Nam hoàn hồn lại nhìn vào trong phòng, Thiếu Kiệt say xỉn đã được Cao Hách coi như lợn chết ném vào trong phòng rồi.

Thấy Hướng Nam cầm khăn ướt ấm đi vào, Cao Hách ngồi trên giường liền nhận lấy dùng sức cọ lên mặt tên Thiếu Kiệt vừa làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Không dám nhìn vào ánh mắt không vui của Cao Hách, Hướng Nam nhẹ nhàng lau mặt cho Thiếu Kiệt, nói với Cao Hách: “Nếu không… cậu về trước đi?”

Hướng Nam vừa nói ra lời này lập tức biết mình nói sai rồi.

Vì Cao Hách bảo bối vừa nghe tiếng, lập tức phồng mang trợn má.

Người trước mặt trông giống như một đứa trẻ con đang tức giận, Hướng Nam thấy vậy, đột nhiên muốn bật cười, nhưng lại không dám cười.

Cuối cùng, Hướng Nam nhìn Thiếu Kiệt một cái, nói với Cao Hách: “Nếu cậu thật sự muốn ở lại…”

Lời Hướng Nam làm hai mắt Cao Hách “lung linh lấp lánh”.

Không ngờ…

“Cậu ngủ cùng giường với cậu ta, tôi ra sofa ngủ.”

Cao Hách bảo bối vừa nghe vậy, mặt lập tức càng căng phồng.

Hướng Nam thấy hắn như thế, lập tức phì cười.

Sau đó, Hướng Nam nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Kết quả của việc giao quyền quyết định cho Cao Hách chính là ba người cùng chen chúc trên chiếc giường cỡ vừa không lớn này.

Hướng Nam nằm nghiêng người.

Mặt y quay về phía Thiếu Kiệt đang nằm ngửa chiếm nhiều diễn tích nhất.

Ở phía sau dán chặt lấy lưng y là Cao Hách cũng nằm nghiêng giống y.

Rõ ràng hai người này đều ở gần đây, thế mà cứ nhất quyết đến chỗ y chen chúc trên một giường.

Hướng Nam bắt đầu thấy hối hận vì sao lại nghĩ muốn về đây.

Ba người nằm cùng chỗ rất nóng.

Thế nhưng đại thúc nằm ngủ ở giữa, chăn vắt hai bên, y căn bản không có quyền không dùng chăn.

Y khó chịu di chuyển người.

Cao Hách vắt tay lên eo y nhẹ nhàng ôm chặt lại, không để y lại gần Thiếu Kiệt, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn chưa ngủ sao?”

“Ngủ không được, nóng quá…” Cả người Cao Hách dính chặt lấy y, thân nhiệt nóng đốt người làm y bứt rứt mà chuyển động.

Áo choàng tắm trên người vì y di chuyển ở nơi chật chội mà xộc xệch, Hướng Nam cảm thấy có chút áo quần không che đủ thân, luồn tay vào trong chăn chỉnh chỉnh.

Diện tích quá nhỏ, tay chân Hướng Nam không vươn ra được, không nâng người dậy được, chỉnh áo tắm một lúc vẫn không được gì.

Cuối cùng, y nhỏ giọng: “Cao Hách, tôi ra ngoài ngủ được không?”

Hướng Nam nói rồi phát hiện Cao Hách không có phản ứng gì.

Hướng Nam cho rằng hắn không nghe thấy, lại chuyển người, hỏi hắn: “Tôi có thể ra ngoài ngủ không?”

Hướng Nam nói xong, Cao Hách vẫn không có phản ứng gì.

Hướng Nam cho rằng lúc nãy Cao Hách bị y đánh thức mới nói mê một câu.

Hướng Nam không còn cách nào khác rồi.

Y không muốn làm ồn đánh thức Cao Hách.

Chỉ đành chấp nhận mà ngủ thôi.

Hướng Nam khẽ điều chỉnh tư thế một chút, nhắm mắt vào.

Không ngờ, đột nhiên một bài tay luồn vào trong áo choàng tắm của y, sờ lên ngực y làm cả người Hướng Nam run lên.

“Cao Hách?”

Hướng Nam nhỏ giọng kiểm tra, Cao Hách vẫn không có phản ứng gì.

Hướng Nam nghĩ rằng Cao Hách chỉ là ngủ mơ vô ý để tay lên chỗ đó của mình.

Thế nhưng rất nhanh, Hướng Nam nhận ra không phải.

Bàn tay dưới lớp chăn lại di chuyển.

Nhẹ nhàng, vuốt ve đầu ngực Hướng Nam.

Khoái cảm mê người từ trước ngực lan ra.

Hướng Nam hai má đỏ bừng vươn tay định đẩy bàn tay không yên phận của Cao Hách ra, không ngờ cái mông không có áo choàng tắm che đậy dưới chăn lại bị một bàn tay khác của Cao Hách xoa nắn.

Hướng Nam định quay người lại kháng nghị, thế nhưng chỗ này quá chật hẹp, y thiếu chút nữa đẩy Thiếu Kiệt đang ngủ bên cạnh xuống đất.

Cuối cùng, y kéo Thiếu Kiệt lại, quay đầu nhỏ giọng: “Cao Hách?”

Cao Hách áp sát vào lưng Hướng Nam, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Hướng Nam nhìn hắn hồi lâu, phát hiện hắn không cử động nữa, do dự một hồi, lại quay vào giấc ngủ.

Cao Hách ngoan ngoãn không được bao lâu, bàn tay đặt trước ngực Hướng Nam lại di chuyển.

Lần này không chỉ vuốt ve, mà còn khẽ vân vê xoa nắn.

Gọi hắn thì hắn không có phản ứng gì, Hướng Nam chỉ đành nhìn để mặc hắn làm loạn một lúc.

Cuối cùng, luồng nhiệt trên người từ từ tập trung xuống dưới bụng Hướng Nam.

Dần dần, thân dưới Hướng Nam đại thúc vì sự trêu chọc của Cao Hách mà dần ngẩng đầu.

Continua a leggere

Ti piacerà anche

7.9K 1.2K 13
bởi vì em tinh tế và thông minh.
98.9K 2.8K 36
"Anh, em thật sự rất thích dáng vẻ anh khi nằm dưới thân em, biểu cảm vừa căm ghét lại vừa bất lực khuất nhục này của anh... Thật đẹp..." Xiềng xích...
14.6K 653 18
Một chương là một truyện khác nhau nha mọi người, mong mọi người không chê
15.2K 2K 20
"unilateral"