[ĐM] Địa Ngục Chi Ngược

By laitrungcung

78K 1.8K 52

Tác giả: Phong Lộng Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, SM, HE Tình trạng: Hoàn (38... More

CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38

Chương 26

1.2K 42 0
By laitrungcung

Con mèo nhỏ sau khi khỏe lại, đã bắt đầu hoạt bát khiến Khoa Lạc Đặc đau đầu, giống như ngày đó bên dì Mã Thụy Đặc. Khoa Lạc Đặc từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ổ chăn ấm áp bên người lõm xuống, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Y xuống giường gọi, người hầu rất nhanh đi đến.

"Buổi sáng tốt lành, Khoa Lạc Đặc thiếu gia."

"Đông Phương đâu?"

"Ở bên ngoài chòi nghỉ mát." Người hầu lão thành hơi chút cúi đầu, tựa hồ đối với trả lời của chính mình không hài lòng, ông bổ sung một câu: "Cậu ấy là ở trong chòi nghỉ mát ngoài hoa viên."

"Thật sự?" Khoa Lạc Đặc từ trên giường xoay người, lười biếng mà tới gần cửa sổ. Thân ảnh của Đông Phương, xuất hiện tại đáy mắt. Vật nhỏ hiếu động này tựa hồ không thích hoạt động giống người thường, nơi càng nguy hiểm cậu càng thích như không có việc gì. Mà bây giờ, hoa viên lại trở thành nơi lý tưởng Đông Phương lựa chọn.

Nhìn thấy thân thể tối hôm qua ấm áp ôm vào trong ngực, bây giờ lai không cẩn thận ở bên ngoài cây sắt bén nhọn mà hướng về phía trước, Khoa Lạc Đặc thật hết sức hối hận tối hôm qua không đem hết toàn lực, đem thể lực Đông Phương rút hết.

"Em mệt mỏi quá a. Khoa Lạc Đặc, em không muốn làm. Bắt đầu đau rồi..." Bởi vì tiếng nói của Đông Phương đáng thương lại còn yếu đuối, mới làm cho y nhất thời mềm lòng bỏ qua, để cậu thoải mái trong lòng mình thiếp đi. Ai ngờ người kia sáng sớm đã giống như miêu vô thanh vô tức mà chuồn ra ngoài, tại hoa viên chạy trốn.

"Thật muốn học tập phương pháp của Đằng Tân, đem hành động quỷ dị của em ấy hoàn toàn cướp đoạt." Khoa Lạc Đặc thở dài, ở sâu bên trong ánh mắt xanh thẳm của y nhìn thân ảnh không thành thực của Đông Phương.

"Khoa Lạc Đặc!" Ngẩng đầu nhìn thấy Khoa Lạc Đặc đứng trước cửa sổ, Đông Phương cao hứng mà ở trên đỉnh chòi nghỉ mát hướng y phất tay. Cử động nguy hiểm, khiến sắc mặt Khoa Lạc Đặc lập tức trầm xuống.

Y nhếch lên hai tay, xuyên thấu qua cửa sổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương, thẳng đến khi Đông Phương hết sức phấn khởi chuyển đến sợ hãi bất an. Con mèo nhỏ cơ trí, không dám vì thân thủ của mình cao siêu, cúi đầu rất nhanh nhảy xuống, đến bên trong tránh né đi ánh mắt của Khoa Lạc Đặc. Nhìn thấy cậu di chuyển giữa các cây sắt ngoài chòi nghỉ mát, mãi cho đến khi bình an rơi xuống đất, Khoa Lạc Đặc mới khẽ thu khí, vỗ xuống đầu giường nói: "Gọi Nhạc Hồ vào."

Nhạc Hồ rất nhanh đi tới. Hắn đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng mà đi vào, hiển nhiên là vừa hưởng bữa sáng phong phú, tinh thần có vẻ xán lạn. "Khoa Lạc Đặc thiếu gia, có việc tìm tôi?"

"Đem tất cả những thứ có ngoài chòi nghỉ mát bỏ đi."

"Bởi vì Đông Phương?" Nhạc Hồ lộ ra thần sắc bình tĩnh đoán.

"Đúng vậy." Khoa Lạc Đặc buồn cười mà nhún vai: "Thành thật mà nói, em ấy bây giờ hoạt bát không chịu nghe lời."

"Nhưng là, người duy nhất Đông Phương nghe lời cũng chỉ có mình thiếu gia ngài."

Khoa Lạc Đặc cũng chẳng xác định điểm này: "Có lẽ đi."

"Đem tất cả bỏ đi, tôi có thể lập tức làm." Nhạc Hồ nói: "Bất quá, nếu như phòng ngừa hành vi của Đông Phương, này cơ hồ không có tác dụng. Chúng ta ít nhất đem tất cả nguy hiểm của nơi này, vật gì bén nhọn đều bỏ đi, nhất là lắp đặt thiết bị phòng vệ kích điện mới." Rất rõ ràng, đây là một người vui tính.

Khoa Lạc Đặc khẽ cười rộ lên. Y quả thật vô cùng lo lắng, phải biết rằng, Đông Phương vốn là đạo tặc giỏi nhất thế giới, thân thủ của cậu cùng tính ngây thơ của tuổi tác không giống nhau.

Hai người nam nhân, hai mắt nhìn nhau thật sâu.

Khoa Lạc Đặc gật đầu nói: "Cậu nhắc nhở không sai, Nhạc Hồ. Tôi đối với Đông Phương vô cùng khẩn trương, này có lẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của tôi."

"Tôi cũng không nhắc nhở ngài cái gì." Nhạc Hồ cẩn thận mà quay về bổn phận thuộc hạ, cẩn thận nói: "Có thể tạm thời rời khỏi khỏi trạng trái mông lung đánh giá kỹ mình, khiến tôi đối với thiếu gia càng thêm tín nhiệm."

"Không nên vì Đông Phương mà thay đổi bất cứ vật nguy hiểm gì ở nơi này, em ấy có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa.. chúng ta rất nhanh sẽ không ở lại đây." Sắc mặt Khoa Lạc Đặc dần dần nghiêm trọng.

Nhạc Hồ lộ ra nét mặt nghiêm túc: "Đúng vậy. Ngày mai chính là ngày đến kỳ một tháng. Chúng tôi đã an bài xong, đem lực lượng ẩn dấu rời đi, đồng thời, nơi ở tạm thời của thiếu gia cũng an bài thỏa đáng."

"Ngày mai là cuộc sống thân bại danh liệt của tôi." Khoa Lạc Đặc dùng thần sắc thản nhiên nói ra lời này, mắt y nhìn đồ trang trí chung quanh, nhẹ nhàng nói: "Tất cả nơi này, đem cho chủ nhân mới. Lấy phán đoán của cậu, sẽ là người nào?"

"Gặp phải tình huống như vậy, những người trong gia tộc phản đối thiếu gia đều có cơ hội tuyệt hảo, đưa người bọn họ ủng hộ lên cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc. Người cầm quyền mới này lý lịch cùng khả năng phải giỏi, đồng thời cũng cần phải có huyết thống Ngõa Tây Tư gia tộc. Theo tôi phỏng đoán, có thể là Khảm Gia tiên sinh."

"Khảm Gia thúc thúc quả có thực lực như vậy." Khoa Lạc Đặc thích ý mà ngồi ở trên ghế sa lon, tự hỏi nói: "Ông ta là người có năng lực nhất trong gia tộc có thể thay thế tôi. Nhạc Hồ, cậu cho rằng, Ban Đặc có năng lực cùng ông ấy tranh bảo tọa không?"

Nhạc Hồ kỳ quái hỏi: "Ban Đặc? Phía sau gã có phu nhân ủng hộ, đã sớm muốn nắm quyền to. Bất quá, trước mắt gã không có thực lực, lại không có cách nào như Khảm Gia tiên sinh. Thiếu gia có phải nghĩ tới cái gì không?"

Khoa Lạc Đặc gật đầu nói: "Khảm Gia thúc thúc thế lực vốn sâu, vạn nhất ông ấy trở thành người cầm quyền, tôi khó có thể trở về nơi này. Chúng ta không ngại trước trợ giúp địch nhân yếu nhược, làm cho Ban Đặc lấy được bảo tọa, ngày sau làm tốt hành động mai phục."

"Thao túng hậu thuẫn, âm thầm trợ giúp?" Nhạc Hồ nhỏ giọng chửng chạc hỏi.

Khoa Lạc Đặc đơn giản gật đầu.

Nhạc Hồ bắt đầu lanh lợi, từ ghế salon đứng dậy, thân thể đứng thẳng.

"Tôi lập tức bố trí."

Chờ Nhạc Hồ rời khỏi phòng, đáy mắt lộ ra ý cười không thể phát giác, đột nhiên quát khẽ nói: "Đông Phương, đi ra."

Quả nhiên, sau một trận yên tĩnh, thân ảnh nho nhỏ từ ngoài cửa sổ tiến vào. Một bên làm mặt quỷ, một bên kề đến bên người Khoa Lạc Đặc.

"Không để ý thời gian địa điểm mà khoe khoang sử dụng bản lĩnh của mình, chỉ biết mang đến tai họa cho bản thân." Khoa Lạc Đặc nghiêm mặt răn dạy: "Không cần phải vậy, tạo sao lại muốn làm ra hành động nguy hiểm? Cao thủ lợi hại thế nào đi nữa, cũng không dám cam đoan không ngã xuống một lần."

"Xin lỗi..." Đông Phương cúi đầu, mắt cụp xuống.

"Nếu như em từ tường ngoài biệt thự té xuống, khởi động hệ thống phòng bị, khi đó cả cơ hội trốn thoát cũng không có."

Đông Phương nghe thấy tiếng của Khoa Lạc Đặc ngày càng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không dám lên tiếng, cố gắng làm ra bộ dáng đáng thương hề hề. Tay cậu cào tay áo Khoa Lạc Đặc, cầu xin tha thứ. "Khoa Lạc Đặc, xin anh không nên tức giận." Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không dám tùy tiện làm.

Khoa Lạc Đặc lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Phương, rút cuộc mềm lòng, đem Đông Phương kéo vào trong lòng, ôm cậu nói: "Chúng ta phải rời khỏi chỗ này. Đi ra bên ngoài, nếu như em vẫn nghịch ngợm như vậy, tôi nhất định giáo huấn em."

"Rời đi?" Đông Phương lập tức ngẩng đầu, lộ ra tươi cười xán lạn: "Em đây có thể không cần buồn chán như vậy rồi."

Thái độ mới vừa sửa đổi đã sớm không cánh mà bay, Đông Phương sinh khí dồi dào nói: "Chúng ta đi Paris đi, nơi đó có rất nhiều..."

"Rất nhiều mục tiêu có giá trị liên thành, có đúng không?" Khoa Lạc Đặc dùng ánh mắt cảnh cáo. "Đông Phương, em không sợ tôi tức giận liền đem ngươi đuổi về bên Đằng Tân? Một tháng kỳ hạn ngày mai đã đến."

"Anh sẽ không. Tôi vừa mới ngoài cửa sổ cũng nghe..." Đột nhiên ý thức chuyện xấu mình làm, Đông Phương chột dạ cúi đầu, lại rất nhanh tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, dùng âm thanh thân mật nói: "Cho dù không có nghe thấy, em cũng biết Khoa Lạc Đặc sẽ không đem em tống cho người khác. Khoa Lạc Đặc, anh không nên tức giận, có được hay không? Em sau này tận lực ít phàn nàn là được."

Cơn tức bị con mèo nhỏ thân mật dập tắt, Khoa Lạc Đặc nổi lên cảm giác bất đắc dĩ. Y sờ đầu Đông Phương, trìu mến nói: "Phải cẩn thận, biết không? Đoạn thời gian này, tôi tạm thời buông tha cho thân phận người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc, chuyển sang hoạt động bí mật. Nói cách khác, địch nhân có thể liên hợp lại đối phó tôi, thừa dịp tôi suy yếu lấy tánh mạng. Cho nên, em nhất định không thể sinh sự khiến người khác chú ý, như vậy sẽ mang cho tôi rất nhiều phiền toái."

"Em biết rồi, sẽ không sinh sự." Đông Phương cũng biết sự tình trọng đại, thành thật gật đầu. Nhưng rất nhanh, cậu vui sướng mà ngẩng đầu lên: "Nói như vậy, chúng ta sẽ trải qua cuộc sống bị người đuổi giết? Rất kích thích rồi! Em thích a."

Nhìn Đông Phương đối với nguy hiểm hăng hái bừng bừng, đầu Khoa Lạc Đặc lần nữa bắt đầu đau.

Màn đêm buông xuống, Khoa Lạc Đặc mang theo Đông Phương cùng thân tín bên người, né tránh giám sát đông đảo, rời đi biệt thự cạnh biển, biến mất tại nơi không ai biết tới.

Continue Reading

You'll Also Like

254K 13K 92
Being flat broke is hard. To overcome these hardships sometimes take extreme measures, such as choosing to become a manager for the worst team in Blu...
334K 19.3K 41
You live in a different time zone Think I know what this is It's just the time's wrong
112K 1K 15
Tác giả: Tơ hồng K Editor: Thượng Quan Lăng ( Lăng Nhi ) Beta: Tử Ngạn Thể loại: Hiện đại đô thị, đoản, hỗ công, 3p cao H, chính kịch, Lam Bạch, đại...