Chương 37

1.1K 26 0
                                    

Khoa Lạc Đặc không có đoán sai, con mèo nhỏ quả nhiên không giữ được mình. Nhưng ngoài dự liệu của Khoa Lạc Đặc chính là, bản lĩnh của con mèo nhỏ thế nhưng có thể thoát khỏi tất cả giam giữ mà Khoa Lạc Đặc vì cậu mà chuẩn bị.

"Đi bao lâu?" Vội vã trở về tầng hầm ngầm an toàn, tình huống làm cho Khoa Lạc Đặc kinh ngạc mà phẫn nộ, liền dùng tiếng nói đầy trầm thấp hỏi.

Thuốc trấn định Khoa Lạc Đặc vốn định dùng trên người Đông Phương, thế nhưng bị con mèo nhỏ tinh nghịch mượn hoa kính phật, dùng trên người giám sát của y. Thuộc hạ vừa mới từ hôn mê tỉnh lại, kinh hãi ruột gan mà thừa nhận cùng Khoa Lạc Đặc tức giận mà chưa phát ra. "Đại khái... Đại khái bốn năm giờ."

"Đại khái?" Ngay cả chỉ là ẩn chưa phát giận cũng đủ khiến cho thuộc hạ sợ rồi.

Nhạc Hồ cũng bỏ hết công việc chạy về, vừa vào cửa liền đối với Khoa Lạc Đặc đặt câu hỏi: "Đông Phương đào tẩu rồi?"

"Không phải đào tẩu." Nhìn thấy trợ thủ đắc lực, tim Khoa Lạc Đặc có điểm loạn cũng hơi chút yên ổn xuống: "Em ấy bất quá đi nhìn mẹ của mình."

"Đi bao lâu?" Quay đầu hỏi thuộc hạ thất trách vấn đề tương tự, Nhạc Hồ cũng có đáp án tương tự: "Bốn năm giờ?" Toàn bộ thế cục giống như bàn cờ, Nhạc Hồ quyết định thật nhanh mà đưa ra đề nghị: "Thiếu gia, chúng ta lập tức rút lui, nơi này đã không còn an toàn."

Ý tứ của Nhạc Hồ rất rõ ràng, Đông Phương vạn nhất bại lộ chỗ ẩn thân, mọi người ở nơi này chính là tận thế. Khoa Lạc Đặc thế nhưng lại không lập tức phản ứng, ngón tay thon dài đụng tới ống tiêm trên mặt bàn. Ống này đã trống trơn, chính minh đối với tín nhiệm của con mèo nhỏ chỉ có thể là một cái chê cười.

Tín nhiệm em, Khoa Lạc Đặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương đau đớn đáng thương lại xuất hiện, Khoa Lạc Đặc không cách nào trách tội Đông Phương, y biết rõ bản tính của Đông Phương, nhưng lại phóng túng sủng nịch. Chỉ có thể tự trách bản thân.

"Thiếu gia." Nhạc Hồ gọi Khoa Lạc Đặc một tiếng, nhắc nhở y tình thế hiểm ác cùng thời gian gấp gáp.

Lông mi anh tuấn của Khoa Lạc Đặc tận lực giãn ra, vừa với chính mình không xác định nói: "Đông Phương bản lĩnh cao, giỏi về ẩn thân, sẽ không bị phát hiện."

"Chẳng may cậu ta bị bắt thì sao?" Nhạc Hồ cau mày, trách nhiệm phải bảo vệ người cầm quyền của Ngõa Tây Tư khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào: "Chỉ là từ xa liếc mắt một cái như đã nói, bây giờ sớm đã trở về. Đông Phương sợ thiếu gia nhất, nếu có năng lực như lời nói, tuyệt đối sẽ không đợi thiếu gia trở về liền đã về đây. Bây giờ cái dạng này, chỉ có một điều, chính là Đông Phương bị phát hiện, hoặc là bây giờ đã..."

Khoa Lạc Đặc không kiên nhẫn mà cảnh cáo: "Nhạc Hồ."

"Không nên quên, bây giờ ba đại gia tộc cũng bắt đầu đuổi bắt thiếu gia. Mà mẹ của Đông Phương là Nặc Na phu nhân,vì có thể có được con của mình quay về, càng không tiếc hết thảy hủy diệt thiếu gia ngài. Đề nghị của tôi, lập tức rút lui."

Ánh mắt của Khoa Lạc Đặc đột nhiên chịu không được chống lại cùng Nhạc Hồ. Y xoay người, nghiêng người ngồi ở bên bàn, cúi đầu xem văn kiện trên tay, dùng ngữ khí phản đối: "Không được, không cần phải làm vậy."

"Không cần phải?"

"Đông Phương sẽ không bán đứng tôi." Khoa Lạc Đặc nhìn chằm chằm văn kiện, phảng phất trên đó có nội dung cơ mật nhất, châm chước nói: "Tôi tin tưởng em ấy."

Nhạc Hồ cơ hồ muốn cười khổ: "Tín nhiệm? Thiếu gia đã quên hứa hẹn của Đông Phương không thực tế. Xin mời thiếu gia lập tức rút lui." Hắn lần thứ ba phát ra thỉnh cầu, ánh mắt càng thêm nghiêm túc.

"Không được."

"Không có thời gian rồi!" Nhạc Hồ quay đầu ý bảo thuộc hạ: "Lập tức mang thiếu gia rời đi, xe đã chờ ở bên ngoài. Cậu, còn có cậu, đem văn kiện không thể đem theo lập tức toàn bộ đem tiêu hủy không thể để lại gì cho kẻ địch."

"Vâng."

"Rõ ràng!"

Hơn bốn năm người đi tới bên vây bên người Khoa Lạc Đặc. Bọn họ trong lòng nhận định Khoa Lạc Đặc là người duy nhất cầm quyền Ngõa Tây Tư, không thể dễ dàng để Khoa Lạc Đặc khinh thường tánh mạng của mình.

"Các người muốn tạo phản sao?" Ném văn kiện trong tay căn bản không có xem một chữ, Khoa Lạc Đặc dùng ngữ khí cường điệu không nhịn được: "Tôi đã nói qua, không cần phải rút lui."

"Thiếu gia..."

"Nếu như rút lui, chẳng hay Đông Phương trốn trở về thì làm sao bây giờ?" Khoa Lạc Đặc băn khoăn buột miệng nói: "Em ấy nếu cùng tôi mất đi liên lạc, kinh hoàng thất thố, sau đó sẽ rơi vào lưới của bọn Khải Thân."

Ánh nắng chiếu vào có thể thấy tầng hầm ngầm đột nhiên một mảnh yên lặng. Tựa hồ mỗi một người, nơi nào đó của đáy lòng bị cố chấp của Khoa Lạc Đặc lay chuyển.

Nhạc Hồ không nói gì thật lâu, mới phun ra vài chữ như khổ sáp: "Nếu như vậy, tôi không cách nào miễn cưỡng thiếu gia rồi."

"Không sai." Khoa Lạc Đặc đặc biệt kiên nghị chung quanh thân thể giống như có sương mù dày đặc, khiến người không dám nhìn kỹ: "Chưa người nào có thể miễn cưỡng tôi rời nơi này."

"Rõ ràng rồi." Gật đầu một chút, Nhạc Hồ thản nhiên nói: "Các cậu động thủ đi."

Sau đầu có âm thanh phát ra, trái tim Khoa Lạc Đặc nói lên không tốt, đột nhiên quay đầu lại. Tay của y nhanh chóng phát hiện thuộc hạ đánh lén phía sau, thuộc hạ mặc dù không có vũ khí nhưng lại mượn ưu thế nhiều người, đem Khoa Lạc Đặc đặt ở dưới. Nhất thời bị nguy, đã quyết định kết quả.

"Nhạc Hồ, cậu..." Sau khi cổ giống như bị kiến cắn một chút, mũi tiêm tiến vào, thuốc trấn định phát huy hiệu dụng. Hai tròng mắt của Khoa Lạc Đặc phẫn nộ trợn to mất giây, rất nhanh không cam lòng mà khép lại.

Người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc cường đại, cũng chống cự không không được thuốc trấn định mới nghiên cứu – Đó là đồ vật trân quý của Nhạc Hồ mới cầm được tới tay, không nghĩ tới công dụng lại lập tức khiến làm khó kẻ khác.

"Dược hiệu rất mạnh, các cậu buông ngài ấy ra đi." Nhạc Hồ quan sát chốc lát mới an tâm mà sai mọi người: "Đem thiếu gia đưa lên xe, nhanh lên một chút, không có thời gian dài dòng rồi."

Thuộc hạ ăn ý, hành động nhất trí mà nâng dậy Khoa Lạc Đặc đang hôn mê, không lộn xộn mà rời đi. Ánh sáng bên trong tầng hầm, nhất thời trống rỗng, không thừa lại một người.

Mà Đông Phương chạy đi, chính như Nhạc Hồ dự đoán, xảy ra phiền toái...

[ĐM] Địa Ngục Chi NgượcOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz