Chương 31

975 25 0
                                    

Khoa Lạc Đặc vô cùng mệt nhọc, chuyện phát triển có điểm ngoài dự liệu của y, nhất là cuộc điện thoại của một người xa lạ lúc buổi cơm tối, làm cho y vì một chút yếu tố mới này mà lo lắng.

Sau một buổi tối vội vã rời Đông Phương đi bí mật đàm chuyện, lúc trở về đã thấy mặt trời lên cao. Trời đã sáng đi?

Mệt mỏi căng thẳng tới cực điểm bị năm tháng rèn luyện đã được bình tĩnh áp chế, nhưng khi thấy giường giữa phòng ngủ trống rỗng, bao nhiêu tức giận cùng lúc bộc phát.

"Cậu ấy đã đi đâu?"

Nhìn vẻ mặt bất lực của người phụ trách bảo an, khiến Khoa Lạc Đặc phẫn nộ. Y phân nửa tức giận chính mình. Đúng, không nên thể hiện nội tâm tràn ngập ôn nhu ra ngoài, này hẳn đã tước đoạt cảnh giác cùng lý trí của y.

"Đông Phương như thế nào đi ra ngoài?" Sớm hẳn là đoán trước con mèo nhỏ không chịu nổi tịch mịch mà chạy đi, nhất là khi cậu nghe tin tức Khoa Lạc Đặc không có ở đây.

Thuộc hạ vẫn bất an mà cúi đầu, bối rối mà lập tức chia nhau đi tìm nguyên thần hung ác, đương nhiên, cũng muốn kiểm tra thiết bị giám sát rốt cuộc nơi nào bị động tay chân.

Khoa Lạc Đặc không muốn chỉ trích quá nhiều, dù sao y rất rõ bản lĩnh của Đông Phương. Tình huống bây giờ, tâm tư thuộc hạ của y hẳn là lo đối phó với người bên ngoài, mà không phải toàn bộ tinh thần đều chú trọng trong coi Đông Phương.

Lý trí cùng tâm tình trên khuôn mặt an tĩnh mà giằng co vô cùng lợi hại. Khí ép cực cao, lúc mọi người loạn thành một đoàn, Đông Phương đã trở về.

Con mèo nhỏ nhẹ nhàng mà leo tường, tiến vào cửa sổ, trong miệng ngậm đồ vật. Thiết bị giám sát đã tra ra nơi di chuyển, cho nên hành động của Đông Phương trên mành ảnh giám thị bị Khoa Lạc Đặc thấy được tất cả mọi chuyển động.

Không thể không tán thưởng bản lĩnh nhanh nhẹn của người kia. Thượng Đế giao cho cậu tay chân cùng thắt lưng linh hoạt, căn bản là không phải dùng cho việc đi trên mặt đất bình thường.

"Khoa Lạc Đặc?" Khéo léo mà rơi xuống đất, ngẩng đầu phát hiện người đang đợi trong phòng. Đông Phương đem vật ngậm trong miệng cầm trên tay, nhỏ giọng gọi một chút.

Lúc ở ngoài cửa sổ, cũng đã phát hiện bên trong có rất nhiều người. Bất quá không có cách nào, cũng chỉ có thể tiến vào. Cậu cọ xát trên thân thể Khoa Lạc Đặc, cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, em đi ra ngoài chơi."

Toàn bộ thuộc hạ chung quanh, thức thời mà lui xuống.

"Khoa Lạc Đặc, không nên giận em, cầu anh." Đông Phương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Khoa Lạc Đặc, giống như con chó nhỏ phe phẩy đuôi: "Em lần sau sẽ không, nhất định nghe lời anh nói. Em không có đi xa, bất quá tại đầu phố trộm một tờ báo." Cậu đưa tờ báo trong tay nâng lên cao.

Thật khiến cho người ta dở khóc dở cười, đường đường Đông Phương đạo tặc, thế lại đi trộm báo chí. Khoa Lạc Đặc trầm mặt làm Đông Phương sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì không được đáp lại mà dần tái nhợt, ngữ khí tinh nghịch cũng bắt đầu mất đi.

[ĐM] Địa Ngục Chi NgượcWhere stories live. Discover now