Chương 26

1.2K 42 0
                                    

Con mèo nhỏ sau khi khỏe lại, đã bắt đầu hoạt bát khiến Khoa Lạc Đặc đau đầu, giống như ngày đó bên dì Mã Thụy Đặc. Khoa Lạc Đặc từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ổ chăn ấm áp bên người lõm xuống, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Y xuống giường gọi, người hầu rất nhanh đi đến.

"Buổi sáng tốt lành, Khoa Lạc Đặc thiếu gia."

"Đông Phương đâu?"

"Ở bên ngoài chòi nghỉ mát." Người hầu lão thành hơi chút cúi đầu, tựa hồ đối với trả lời của chính mình không hài lòng, ông bổ sung một câu: "Cậu ấy là ở trong chòi nghỉ mát ngoài hoa viên."

"Thật sự?" Khoa Lạc Đặc từ trên giường xoay người, lười biếng mà tới gần cửa sổ. Thân ảnh của Đông Phương, xuất hiện tại đáy mắt. Vật nhỏ hiếu động này tựa hồ không thích hoạt động giống người thường, nơi càng nguy hiểm cậu càng thích như không có việc gì. Mà bây giờ, hoa viên lại trở thành nơi lý tưởng Đông Phương lựa chọn.

Nhìn thấy thân thể tối hôm qua ấm áp ôm vào trong ngực, bây giờ lai không cẩn thận ở bên ngoài cây sắt bén nhọn mà hướng về phía trước, Khoa Lạc Đặc thật hết sức hối hận tối hôm qua không đem hết toàn lực, đem thể lực Đông Phương rút hết.

"Em mệt mỏi quá a. Khoa Lạc Đặc, em không muốn làm. Bắt đầu đau rồi..." Bởi vì tiếng nói của Đông Phương đáng thương lại còn yếu đuối, mới làm cho y nhất thời mềm lòng bỏ qua, để cậu thoải mái trong lòng mình thiếp đi. Ai ngờ người kia sáng sớm đã giống như miêu vô thanh vô tức mà chuồn ra ngoài, tại hoa viên chạy trốn.

"Thật muốn học tập phương pháp của Đằng Tân, đem hành động quỷ dị của em ấy hoàn toàn cướp đoạt." Khoa Lạc Đặc thở dài, ở sâu bên trong ánh mắt xanh thẳm của y nhìn thân ảnh không thành thực của Đông Phương.

"Khoa Lạc Đặc!" Ngẩng đầu nhìn thấy Khoa Lạc Đặc đứng trước cửa sổ, Đông Phương cao hứng mà ở trên đỉnh chòi nghỉ mát hướng y phất tay. Cử động nguy hiểm, khiến sắc mặt Khoa Lạc Đặc lập tức trầm xuống.

Y nhếch lên hai tay, xuyên thấu qua cửa sổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương, thẳng đến khi Đông Phương hết sức phấn khởi chuyển đến sợ hãi bất an. Con mèo nhỏ cơ trí, không dám vì thân thủ của mình cao siêu, cúi đầu rất nhanh nhảy xuống, đến bên trong tránh né đi ánh mắt của Khoa Lạc Đặc. Nhìn thấy cậu di chuyển giữa các cây sắt ngoài chòi nghỉ mát, mãi cho đến khi bình an rơi xuống đất, Khoa Lạc Đặc mới khẽ thu khí, vỗ xuống đầu giường nói: "Gọi Nhạc Hồ vào."

Nhạc Hồ rất nhanh đi tới. Hắn đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng mà đi vào, hiển nhiên là vừa hưởng bữa sáng phong phú, tinh thần có vẻ xán lạn. "Khoa Lạc Đặc thiếu gia, có việc tìm tôi?"

"Đem tất cả những thứ có ngoài chòi nghỉ mát bỏ đi."

"Bởi vì Đông Phương?" Nhạc Hồ lộ ra thần sắc bình tĩnh đoán.

"Đúng vậy." Khoa Lạc Đặc buồn cười mà nhún vai: "Thành thật mà nói, em ấy bây giờ hoạt bát không chịu nghe lời."

"Nhưng là, người duy nhất Đông Phương nghe lời cũng chỉ có mình thiếu gia ngài."

Khoa Lạc Đặc cũng chẳng xác định điểm này: "Có lẽ đi."

"Đem tất cả bỏ đi, tôi có thể lập tức làm." Nhạc Hồ nói: "Bất quá, nếu như phòng ngừa hành vi của Đông Phương, này cơ hồ không có tác dụng. Chúng ta ít nhất đem tất cả nguy hiểm của nơi này, vật gì bén nhọn đều bỏ đi, nhất là lắp đặt thiết bị phòng vệ kích điện mới." Rất rõ ràng, đây là một người vui tính.

[ĐM] Địa Ngục Chi NgượcOnde histórias criam vida. Descubra agora