[Transfic/Khải-Nguyên] Thay t...

By nhuanh3157

100K 4.3K 338

[Transfic] Thay thế ái tình Tên gốc: 取代爱情 Tác giả:南 煙 北 沐 CP: Khải-Nguyên Tình trạng bản gốc: đang ti... More

[Khải-Nguyên] - Thay thế ái tìnhchương 1
[Transfic] - Thay thế ái tình chương 2
[Transfic] Thay thế ái tình chương 3
[Transfic] Thay thế ái tình chương 4
[Transfic] Thay thế ái tình chương 5
[Transfic] Thay thế ái tình chương 6
[Transfic] Thay thế ái tình chương 7
[Transfic] Thay thế ái tình chương 8
[Transfic] Thay thế ái tình chương 9
[Transfic] Thay thế ái tình chương 10
[Transfic] Thay thế ái tình chương 11
[Transfic] Thay thế ái tình chương 12
[Transfic] Thay thế ái tình chương 13
[Transfic] Thay thế ái tình chương 14
[Transfic] Thay thế ái tình chương 15
[Transfic] Thay thế ái tình - chương 16
[Transfic] Thay thế ái tình chương - 17
[Transfic] Thay thế ái tình - chương 18
[Transfic] Thay thế ái tình - chương 19
[Transfic] Thay thế ái tình - chương 20
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 21
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 22
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 23
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 24
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 25
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 26
[Transfic/ Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 27
[Transfic/ Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 28
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 29
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình chương - 30
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 31
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình chương 32
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 33
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 34
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 35
[Transfic/Khải nguyên] Thay thế ái tình - chương 36
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 37
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 38
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 40
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 41
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 42
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình chương - 43
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 44
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 45
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 46
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 47
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 48
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 49
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 50
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 51.
[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 52 (Hoàn).

[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 39

1.4K 71 29
By nhuanh3157



"Cậu ấy chết, đúng vào ngày sinh nhật anh, hôm ấy bọn anh vốn ở quán bar đón sinh nhật, anh muốn cậu ấy cõng anh về nhà, còn nói muốn được như vậy cả đời, trên đường về, anh gặp phải kẻ thì trước đây, bọn chúng lái xe lao về phía bọn anh, Tô Văn đẩy anh ra, máu của cậu ấy nhuộm đỏ quần áo, toàn thân đều là máu, cậu ấy ở trong lòng anh không ngừng thở dốc, xương sườn gãy đâm vào phổi, hô hấp vô cùng khó khăn nhưng vẫn không ngừng an ủi anh, cơ thể cậu ấy dần dần trở nên lạnh lẽo, hô hấp cũng yếu dần, cậu vẫn không ngừng nói xin lỗi, không thể đi cùng anh tới cuối đời, quà sinh nhật cậu ấy tặng cho anh chính là chiếc nhẫn trên cổ này, nói muốn anh phải sống thật tốt, phải sống thay cả phần cậu ấy nữa... Anh lúc ấy chỉ có thể ôm chặt lấy cậu ấy, nhìn cậu ấy từng bước rời xa thế giới này, cho đến khi cậu ấy nói không hề hối hận vì đã yêu anh, chỉ tiếc sinh mệnh quá ngắn ngủi, không thể ở bên anh cả đời, cậu ấy còn nói nếu như có kiếp sau nhất định sẽ vẫn yêu thương anh, sẽ đem hạnh phúc dang dở của kiếp này trả lại cho anh, cho đến khi cơ thể cậu ấy lạnh ngắt, trút xuống hơi thở cuối cùng mà trên môi vẫn nở nụ cười.

Thế giới của anh lúc ấy như sụp đổ, cậu ấy đi rồi sao anh có thể sống tiếp, thật sự chỉ muốn đi theo cậu ấy... Anh đứng ở tầng cao nhất của bệnh viện, muốn nhảy từ trên đó xuống, có thể chết cùng cậu ấy là tôt nhất, anh cả kéo anh lại, mọi người đều hết lời khuyên nhủ, anh cả nói Tô Văn vẫn còn đang đợi anh đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối, nói cậu ấy muốn anh sống cho thật tốt, anh quá nhu nhược, anh vẫn còn sống, đắm chìm trong đau thường về cái chết của cậu ấy, vô tri vô giác mà sống. Có đôi khi anh nghĩ, tại sao phải gồng mình chống đỡ cuộc sống cô đơn tịch mịch này, chết đi là lại có thể ở bên cậu ấy, không có cậu ấy anh thật sự sống không bằng chết..."

Vương Nguyên gắt gao ôm lấy hắn, Vương Tuấn Khải đang chìm đắm trong quá khứ, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn ảnh của Tô Văn, cái ánh mắt 'hận không thể chết ngay lập tức' của hắn khiến cho Vương Nguyên lo sợ, Vương Tuấn Khải rất đau khổ, cậu biết, sinh li tử biệt, yêu đến khắc cốt ghi tâm nhưng lại không có kết quả, thật sự khó có thẻ chấp nhận. Vương Tuấn Khải vây khôn schinhs bản thân mình trong quá khứ một thời gian dài như vậy, lúc này lại nhớ đến, vết thương ấy vẫn còn đang rỉ máu, cho dù hắn cười, cho dù hắn có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống, nhưng khi hắn chỉ có một mình, vết thương lại đau tới tê tâm liệt phế, cậu xót xa cho Vương Tuấn Khải, nếu như Tô Văn không chết, bọn họ có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi.

"Vương Nguyên, anh thật sự rất nhớ cậu ấy, anh không muốn mất đi cậu ấy, hai năm này anh như sống trong địa ngục, anh còn chưa kịp nói với cậu ấy câu cảm ơn, trước đây những việc cậu ấy làm cho anh anh đều coi là lẽ đương nhiên, nhưng đến khi cậu ấy đi rồi anh mới phát hiện cậu ấy đối với anh quan trọng đến thế nào. Anh yêu cậu ấy, thật sự không muốn mất đi cậu ấy, anh đau quá, Vương Nguyên, tim anh đau quá."

Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên – người duy nhất có thể xoa dịu nỗi đau của hắn vào lòng, nước mắt theo nỗi đau trào ra, gắt gao ôm lấy Vương Nguyên, khóc lên thành tiếng.

Hắn nhớ Tô Văn, miệng vết thương lần nữa bị chạm vào, máu lại rỉ ra, sinh mệnh cô đơn giống như chẳng còn hy vọng, người duy nhất có thể ở bê cạnh hắn lúc này, vì hắn thương tâm chỉ có Vương Nguyên mà thôi. Hắn vì Tô Văn mà thương tâm, vì cái chết của Tô Văn mà đau đớn, những điề này tra tấn, dày vò hắn khiến hắn không muốn sống nữa, kí ức nhấn chìm hắn vào trong nỗi đau, hai năm nay, mỗi lần hắn vì đau đớn khóc lên thành tiếng, đều không có ai bên cạnh, nhưng lúc này có Vương Nguyên ở đây, có người khóc cùng hắn, có người hiểu được nỗi thống khổ của hắn.

Đau thương kìm nén bao lâu nay bỗng chốc vỡ òa, Vương Tuấn Khải không ngừng lại được, muốn khóc một lần cho với bớt đi nỗi xót xa.

"Anh vẫn còn có em, Vương Tuấn Khải, vẫn còn có em. Anh ấy chết rồi nhưng anh vẫn còn sống, anh ấy cũng hy vọng anh có thể sống tốt, anh đừng đau khổ nữa, như vậy là anh đang bức bản thân vào ngõ cụt... Khóc đi, khóc một lần cho thoải mái sau đó quên đi hết nỗi đau, chúng ta không hề quên đi Tô Văn, mà là nhớ đến anh ấy, anh ấy vẫn sống mãi trong tim anh. Em biết anh đau lòng, vậy cứ khóc đi, để ngày mai mỉm cười tiếp tục cuộc sống, những gì khiến anh không vui hãy nói với em, anh vẫn còn có em mà, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải, tuy rằng luôn miệng an ủi Vương Tuấn Khải nhưng nước mắt cậu càng rơi nhiều hơn, cậu thương Tô Văn, thương Vương Tuấn Khải, thống giận ông trời bất công, nhưng lúc này cậu chỉ có thể ôm lấy Vương Tuấn Khải, vỗ về hắn. Tô Văn, anh là một nam nhân vĩ đại, tuy rằng đã chết nhưng vẫn là người may mắn nhất, đến bây giờ Vương Tuấn Khải vẫn luôn nhớ tới anh, thương yêu anh, nếu như anh ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho Vương Tuấn Khải đi, phù hộ cho người anh yêu đi, anh ấy sống thống khổ quá, anh cũng không nhẫn tâm nhìn anh ấy như vậy đúng không, vậy hãy để cho anh ấy vui vẻ trở lại, sống một cuộc sống hạnh phúc đi.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên khóc nức nở, Vương Nguyên cũng nghẹn ngào, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, hai người gắt gao ôm chặt lấy đối phương, cùng nhau khóc.

Mãi cho đến khi cơ thể Vương Tuấn Khải chấn động, cánh tay tê rần, ngước lên nhìn ngọn đèn trong phòng, mới nhớ ra, hắn và Vương Nguyên ôm nhau cùng nhau khóc, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tay Vương Nguyên vẫn còn gắt gao ôm lấy hắn, sắc mặt tái nhợt, nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên má, đôi mắt sưng húp chứng tỏ hôm qua cậu đã khóc rất nhiều. Hắn vẫn còn nhớ tối qua Vương Nguyên ôm hắn khóc nức nở, nói Vương Tuấn Khải anh thật đáng thương, các anh không dáng bị như vậy, cậu đau lòng thay hắn và Tô Văn, Vương Nguyên là một đứa trẻ lương thiện, vẫn luôn ở bên cạnh hắn không một câu oán hận, chịu đựng tính xấu của hắn, hết mực chăm sóc hắn, một cậu bé đơn thuần với trái tim thiện lương, thật ra Vương Nguyên mới là người khiến người khác đau lòng nhất.

Hôm qua Vương Ngyên hỏi hắn, giữa căn phòng tràn ngạp hình ảnh của Tô Văn này, có một giay phút nào nhớ tới cậu không? Vương Nguyên cũng rất bất an, cậu cũng cần phải có người cổ vũ, mới có thể tiếp tục kiên trì, người vất vả nhất chính là cậu.

Có thể làm gì cho cậu đây, để cậu an tâm, Tô Văn chết rồi, hắn cần phải vượt qua nỗi đau, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, người hắn có lỗi nhất chính là Vương Nguyên, hắn cũng muốn bắt đầu lại một lần nữa, Vương Nguyên vẫn không ngừng cố gắng, hắn cũng không thể không đáp lại.

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhạt màu của Vương Nguyên.

"Cảm ơn em vẫn luôn ở bên cạnh anh."

Vương Nguyên mở mắt, ngày hôm qua khóc quá nhiều, mắt mỏi nhừ vô cùng khó chịu, sau khi mở mắt, chỉ thấy một mảnh mờ mịt, khẽ dụi dụi, mới nhìn rõ Vương Tuấn Khải ở trước mặt.

"Mỏi mắt sao? Để anh đi lấy thuốc nhỏ mắt cho em."

Đứng dậy muốn rời đi, lại bị Vương Nguyên giữ chặt lấy, lúc hắn quay đầu lại, được cậu tặng cho một cái hôn.

"Vương Tuấn Khải em mãi mãi luôn ở bên cạnh anh, cho dù em tay chân vụng về, cũng sẽ cố gắng mang lại cho anh hạnh phúc."

Vương Tuấn Khải mỉm cười, hắn tin, Vương Nguyên là một người rất quật cường, rất cố chấp, cậu nói được nhất định sẽ làm được.

"Anh sẽ đợi em mang hạnh phúc tới cho anh, phải cố gắng lên nhé."

Vương Nguyên vốn cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ không đáp lời, không ngờ tới Vương Tuấn Khải vậy mà lại động viên cậu, ngây người giây lát rồi lập tức nhay dựng lên, đau thương ngày hôm qua đã qua rồi, mặt trời đã ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu, cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho Vương Tuấn Khải, nhìn thấy Vương Tuấn Khải cười, trong lòng cậu ngập tràn ý chí chiến đấu.

Tô Văn có thể làm gì cậu cũng có thể làm, nuông chiều mà sủng ái, cậu cũng có thể cho Vương Tuấn Khải, cậu sẽ thay thế được Tô Văn, để Vương Tuấn Khải chân chính yêu cậu, Tô Văn vẫn sẽ sống mãi trong lòng hai người, nhưng người sống cùng Vương Tuấn Khải, chỉ có cậu.

Tuy mắt sưng húp, nhưng Vương Nguyên vẫn cười rất hạnh phúc, vui vẻ đi chuẩn bị thức ăn, tuy rằng đã sắp đến mười một giờ, nhưng bọn họ vẫn chưa ăn sáng, cậu sẽ cho dạ dày Vương Tuấn Khải ăn no, để hắn quên đi đồ ăn bên ngoài, mỗi ngày chỉ ăn đồ ăn cậu làm, mỗi ngày chỉ ở nhà, tình cảm của họ sẽ ngày càng gắn bó.

"Hai người thật kì lạ, hai người tối qua đã làm gì, bộ dáng như mất ngủ ý, anh à, sao mắt anh lại sưng đỏ thế kia, có cần đi khám không?"

Vương Nguyên cười cười đưa sữa cho hai người.

"Anh đang rất vui, mau ăn cơm đi. Vương Tuấn Khải từ hôm nay mỗi sáng phải uống một cốc sữa, không được uống cafe."

Đối tốt với hắn, càng thêm yêu thương hắn, rồi Vương Tuấn Khải sẽ phát hiện tình cảm của cậu sâu đậm đến mức nào, cậu rất tin tưởng vào cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, bọn họ có thể cùng nhau chi sẻ niềm vui, nỗi buồn. Không xa rời, mãi mãi ở bên người này, dó chính là mong ước của cậu.

Vương Tuấn Khải gật đầu, thoạt nhìn Vương Nguyên rất có tinh thần, hắn nhìn mà cũng thấy vui theo. Sau tối qua, tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước, hắn cũng muốn mở rộng trái tim mình, đón nhận Vương Nguyên.

-Hoàn chương 39-

Chương đầu tiên trong tuần nha~~

Continue Reading

You'll Also Like

332K 30.2K 80
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
124K 5.3K 11
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
186K 28.6K 59
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Văn án: Thế giới vận hành với 5 hệ năng lực trấn giữ bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ. GMM chính là một...
9.2K 802 68
Truyện chưa được sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi nơi khác. Tại mình thích bộ này quá nên đã, chuyển ver, nếu tác giả có thấy. Mà tác giả kh...