[Khải Thiên Nguyên] Đau Thương

By Jackson_key

78.7K 4.9K 475

Yêu thương thù hận biến con người ta trở lên lạnh lùng, chẳng sao vì sẽ có thiên sứ đến sưởi ấm cho họ. Vương... More

Chap 1: Quá khứ khởi đầu
Chap 2: Chia xa-gặp mặt
Chap 3: nhóc con lạnh lùng
Chap 4: Bạo hành???
Chap 5: làm quen
Chap 6: âm thanh đáng sợ.
Chương 7: làm liều
Chap 8: sinh nhật
Chap 9: Đau thương
Chap 10: Tuyết đầu mùa
Chap 11: Người bạn mới.
Chap 12:
Chap 13:
Chap 14:
Chap 15:
Chap 17:
Chap 18:
Chap 19:
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23
Chap 24
Chap 25:
Chap 26:
Chap 27:
Chap 28:
Chap 29:
Chap 30:
Chap 31:
Chap 32:
Chap 33:
Chap 34:
Chap 35:
Chap 36:
Chap 37:
THÔNG BÁO
Chap 38:
Chap 39:
PN: Gia đình.
Chap 40:
Chap Cuối

Chap 16:

1.6K 113 2
By Jackson_key

Thiên Tỉ giật mình, nhanh tay đẩy cậu qua 1 bên. Con dao sượt qua tay Thiên Tỉ, vết thương không sâu lắm nhưng nhanh chóng nhuộm đỏ 1 phần tay áo của Thiên Tỉ. Cậu tung 1 cước đá bay con dao trên tay Thiếu Hạo. Cũng đúng lúc đó thầy giáo đi đến.
- các em làm gì vậy hả?
Cả 2 người dừng lại, lườm nhau 1 cái rồi im lặng.
- 2 em theo tôi lên văn phòng.
- thưa thầy chuyện này em cũng có liên quan.
Vương Nguyên nói. Cô bé đó cũng nói theo.
- em cũng vậy thưa thầy.
- tất cả những người liên quan theo tôi lên văn phòng.
4 người ngồi trong văn phòng. Cậu ta ngồi vênh váo, tỏ vẻ chẳng sợ ai. Thiên Tỉ thì giữ khuôn mặt đóng băng muôn thưở. Chỉ có Vương Nguyên và cô bé đó lo sợ. Vương Nguyên sợ Thiên Tỉ sẽ gặp rắc rối, cô bé đó thì lo cho cả 2 người. Vì cô rõ hơn ai hết Thiếu Hạo là người có tính cách và thân phận như thế nào.
Hai vị hiệu trưởng của 2 trường bước vào. Đi sau là 2 thầy phụ trách của 2 trường.
- đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Hiệu trưởng Lâm trường Thiên Tỉ hỏi.
- do dạy dỗ trường này hơi kém. Em chỉ muốn thay thầy cô ở đây, dạy dỗ lại học sinh trường này.
- em...
Hiệu trưởng Lâm tức đến đỏ mặt. Một thằng học sinh lớp 8 mà dám nói năng như vậy với ông.
- Thiếu Hạo. Em không được như vậy.
Hiệu trưởng Nghi của trường tên Thiếu Hạo đó chỉ nói 1 câu vô cùng nhẹ nhàng. Nghe vẻ thầy cũng sợ hắn vài phần. Thiên Tỉ nhếch môi cười.
- ra là trường bên đó luôn dậy học sinh cắn lén người khác.
- em...
Hiệu trưởng Nghi chưa nói hết câu.
"Rầm". Thiếu Hạo đập cái mặt bàn muốn sập luôn. Đứng dậy nhìn Thiên Tỉ quát lớn.
- cậu nói ai cắn lén?
Thiên Tỉ vẫn ngồi điềm đạm tại chỗ quay ra nhìn Thiếu Hạo, trực tiếp không xem thái độ của vị hiệu trưởng kia ra gì.
- tôi chưa có nhắc đến tên cậu...xem ra người ta nói không sai. Có tật thì giật mình.
Bình thường Thiên Tỉ ít nói. Vương Nguyên không ngờ Thiên Tỉ lại ăn nói kinh điển đến vậy.
- cậu dám...
Cậu ta đẩy chiếc ghế đổ xuống sàn cái rầm. Lao đến chỗ Thiên Tỉ. Nhưng vừa bước ra khỏi chỗ, từ ngoài cửa đã có tiếng.
- Thiếu Hạo. Không được như vậy.
Thiếu Hạo quay ra cửa, ánh mắt pha chút e dè.
- ba...
Mọi người quay ra cửa, 2 người đàn ông đứng đó. 1 người mang khuôn mặt nghiêm nghị, nước da hơi sạm, khoác chiếc áo dạ đen, dài đến gần đầu gối ngoài bộ comple đen. Đó chính là người đàn ông vừa nói với Thiếu Hạo. Bên cạnh ông ta là...ba của Thiên Tỉ. Dịch tổng. Thiên Tỉ đứng dậy. Khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc.
- ba.
Hai người đàn ông bước vào. Hai vị hiểu trưởng lập tức đứng dậy chào. Sau đó kêu Vương Nguyên và cô bé đó ra ngoài. Vương Nguyên quay lại nhìn Thiên Tỉ.
- không sao. Cậu ra đi.
Thiên Tỉ nói với Vương Nguyên.
Bước ra ngoài rồi cô bé đó hỏi.
- ba của cậu bạn kia có phải người có địa vị xã hội không?
Vương Nguyên đang mải lo cho Thiên Tỉ. Lại không hiểu rõ lắm ý cô bé.
- sao?
- Nghiêm tổng của Nghiêm thị, tập đoàn đá quý lớn nhất Trung Quốc, một người có thế lực vô cùng lớn, các nhà chính trị gia cũng phải e dè chính là người đàn ông khi nãy, là ba của Nghiêm Thiếu Hạo.
- sao cơ? Ông ta là Nghiêm tổng?
Vương Nguyên thấy cô bé đó gật đầu. Ở cái đất nước này ai chẳng nghe qua tên của Nghiêm Tuấn Thiên. Ông ta với khối tài sản khủng lồ có thể lung lay nền chính trị quốc gia, thế lực vô cùng lớn.
- thôi xong rồi. Sao cậu không nói với tớ tên đáng ghét đó là con trai Nghiêm tổng.
- tớ chưa kịp nói. Thật xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi.
- phiền không phải tớ. Là Thiên Thiên kìa. Tên Thiếu Hạo đó, nhìn hắn như muốn xé xác cậu ấy ra vậy. Quả này tiêu thật rồi. Con trai Nghiêm tổng, họ sẽ đổi trắng thay đen, thế nào người thiệt vẫn là Thiên Thiên.
- thực sự xin lỗi.
- cũng không phải lỗi tại cậu. Haiz...giờ phải làm sao đây?
Vương Nguyên trở về lớp, mọi người súm vào hỏi.
- sao rồi? Thầy bảo gì?
- có bị phạt gì không?
.
.
.
Vương Nguyên không nói gì, thực sự cậu rất lo. Cậu chẳng để ý Chí Hoành đã hoàn toàn biến mất.

----tại phòng hiệu trưởng----

Mọi người ngồi tại đó nhìn nhau.
- Nghiêm tổng, không ngờ lại gặp ông trong hoàn cảnh này. Cũng thật có duyên.
- ông về Trung Quốc, chưa có thời gian tiếp đãi đã gặp nhau thế này thật ngại. Do thằng con tôi quá ngông cuồng rồi.
- không thể trách cậu nhà. Do con tôi không biết trên dưới. Thiên Tỉ. Xin lỗi cậu Thiếu Hạo.
Ông quay qua Thiên Tỉ. Cái tên làm Nghiêm tổng khá chú ý. Thiên Tỉ khẽ thở dài. Đứng dậy, khẽ cúi đầu trước mặt Thiếu Hạo.
- tôi xin lỗi.
- quỳ xuống...may ra tôi đồng ý.
- Thiếu Hạo.
Nghiêm tổng nhìn Thiếu Hạo quát.
- ba à. Cậu ta dám đánh con. Ba biết mà, từ bé đến lớn đâu có ai dám động đến con.
Dịch tổng đứng dậy, đối diện Thiên Tỉ mà hỏi.
- con thực sự đánh cậu Nghiêm?
- dạ.
"Bốp". 1 cái tát khiến mọi người đều giật mình.
- Dịch tổng. Ông bình tĩnh 1 chút. Cậu nhà chắc chắn không vô cớ đánh Thiếu Hạo. Với lại người bị thương là cậu nhà...
Nghiêm tổng lên tiếng. Ông khá ngạc nhiên trước thái độ của Dịch tổng, lại thấy vết thương trên tay Thiên Tỉ. Ông càng ngạc nhiên hơn trước thái độ của cậu con trai Dịch tổng. Không cãi, không nói nhiều, cũng không giải thích. Ông không phải không hiểu tính con trai ông, bên cạnh đó, trên đường đến đây ông cũng nghe mọi người nói về những gì đã xảy ra. Thiếu Hạo cau mày.
- ba, ý ba là con sai?
- vậy là con thấy con không sai? Rút dao tấn công người khác. Từ bao giờ con liều mạng như vậy?
- cậu ta đáng chết.
- ta chiều con quá rồi phải không?
Nói rồi ông quay ra.
- thật xin lỗi mọi người. Thằng con này tôi phải dạy lại. Thật đáng xấu hổ. Dịch tổng, tôi nghĩ cậu nhà không sai, ông đừng trách. Dù sao 2 thằng vẫn còn nhỏ, có chút xô xát ở tuổi này là không tránh khỏi.
- Nghiêm tổng quá mềm lòng rồi. Chuyện dạy con là chuyện trong nhà, hôm nay phải làm vậy cũng thật ngại. Không làm phiền mọi người nữa, tôi xin phép đưa thằng con này về trước. Thật xin lỗi.
Nói rồi Dịch tổng và Thiên Tỉ ra xe. Nghiêm tổng nhìn theo 1 lát rồi quay lại lườm Thiếu Hạo 1 cái đầy bực mình. Quay ra mọi người mỉm cười xin lỗi rồi xin phép cùng cậu con trai cũng về.
Vào đến trong xe.
- xin lỗi, đã đánh oan con.
- không sao ạ.
- con làm rất tốt.
Dịch tổng mỉm cười. Thực sự hôm nay ông đã có được nhiều hơn những gì ông muốn. Qua ánh mắt Nghiêm Tuấn Thiên nhìn Thiên Tỉ khi ông gọi ra tên của cậu, qua ứng xử của ông ta, Dịch tổng biết ông ta đã đang nghĩ những điều ông muốn ông ta phải nghĩ.
- cậu ta chắc chắn còn tìm con. 1 là không đánh trả, 2 là cho cậu ta nhập viện vài tuần.
- vâng, con biết rồi.
Dịch tổng không nói gì nữa, vết thương trên tay cậu, 1 chút ông cũng không nhìn đến. Thiên Tỉ cũng im lặng. Cậu vốn dĩ đã quen, với những gì ba cậu làm, thì với cậu là luôn luôn không cần lí do. Cách ông đối xử với cậu, với người xung quanh cậu, cậu chưa bao giờ hỏi lí do. Ngay từ ngày hôm đó, ngay từ khi ông nói ra những lời đó, cậu đã không bao giờ còn ý kiến với những gì ông muốn làm.

Sáng hôm sau Thiên Tỉ đến lớp như bình thường. Vương Nguyên từ đâu bay đến.
- Thiên Tỉ, mọi chuyện sao rồi?
- không sao cả.
- sao có thể. Ba cậu ta là Nghiêm tổng của Nghiêm thị. Người khá có quyền lực, cậu động đến cậu ta, không thể nào không sao.
- vậy cậu muốn tôi phải bị làm sao?
- dĩ nhiên tôi không muốn. Nhưng hình như hơi vô lý. Trừ khi..
Vương Nguyên vừa theo Thiên Tỉ về chỗ vừa lảm nhảm.
- trừ khi ba cậu là 1 người không kém gì ông ta. Nhưng cậu họ Dịch...Dịch tổng? Chưa từng nghe qua. Sao lại không sao được. Cậu không giấu tớ đấy chứ?
Ba Thiên Tỉ phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, chi nhánh trong nước cho người khác quản, ông ít khi ra mặt. Trừ giới thương nhân thì ít người ở Trung Quốc biết đến ông.
Thiên Tỉ điềm đạm.
- không có.
- vô lý, ba cậu không nói gì sao?
- không.
Thấy Vương Nguyên không thỏa mãn lắm Thiên Tỉ nói nửa đùa nửa thật.
- ông cho tớ 1 bạt tai.
- hả?
Vương Nguyên tròn mắt nhảy dựng lên, vỗ bàn cái "rầm".
- biết mà, thể nào người thiệt cũng là cậu, rõ là cậu không sai...
- nói tớ quá nhẹ tay, lần sau phải cho hắn nhập viện luôn.
Câu nói cắt ngang của Thiên Tỉ làm tay trống trên bàn của Vương Nguyên mất hết sức mà khụy xuống. Mặt cậu ngu đi vài phần. Hình như cậu đang nghe nhầm.

Continue Reading

You'll Also Like

325K 22.6K 104
WATTPAD: @_AnsBly_ _____ [Trọng Sinh] Tên cũ: Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả: Sở chấp Editor: Bly Thể loại: Trọng sinh, trưởng thành, hoa quý vũ qu...
58.4K 936 200
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi, linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật...
107K 3K 37
"Anh, em thật sự rất thích dáng vẻ anh khi nằm dưới thân em, biểu cảm vừa căm ghét lại vừa bất lực khuất nhục này của anh... Thật đẹp..." Xiềng xích...