Khi ngón chân hắn chạm vào bậc thang, tôi nghe thấy một tiếng vang lớn, giống như có chiếc chuông lớn treo trên đầu, tôi bất ngờ bị đánh, toàn thân bất giác rùng mình.
Đúng lúc này, chuông của Muộn Du Bình cũng vang lên. Nói cũng kỳ quái, tiếng chuông giòn giã reo lên tiếng vang kia liền yếu đi. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra tiếng vang đó được tạo thành từ vô số chiếc chuông. Hóa ra tất cả chuông ở đây đều đã được tính toán cẩn thận, dù chạm vào dây nào thì tất cả chuông đều sẽ được kích hoạt ngay lập tức, âm thanh kinh tâm động phách, nối tiếp nhau, như thủy triều đang gầm thét, nhưng lại không thể che lấp tiếng chuông Địa Tạng nho nhỏ.
Là huyễn giác âm thanh sao?
Tôi cố chịu đựng cơn choáng váng đi lên thang dây, theo hắn đi về phía cao hơn. Những tấm ván gỗ trên thang được bảo quản tương đối tốt và rất chắc chắn, tuy nhiên cảm giác đi trên đó rất lạ, giống như một chiếc giường lò xo, mỗi bước đi không có cảm giác như đang bước trên vật thực.
Tôi biết đây đều là ảo giác, so với tiếng mưa như tiếng nhạc chuông, những nhận thức khác đều bị ép vào các góc trong ý thức của tôi. Tôi gần như không cảm thấy có ai đang kéo mình, tôi chỉ biết mình phải tiến về phía trước, cố gắng tập trung vào đôi chân và đẩy bản thân để đưa chúng về phía trước. Nhưng tôi không nhận được phản hồi nào, không có cảm giác ống quần cọ vào da, không nhìn rõ những dây xích, cột trụ xung quanh, màu sắc lộn xộn, ánh sáng và bóng tối nhảy múa trước mắt, tôi thậm chí còn không chắc chắn tôi thật sự đang đi trên cầu thang hay chỉ là tôi đang tưởng tượng mình đang đi trên cầu thang.
Những người chưa từng trải qua có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được, nếu phải miêu tả thì tôi có cảm giác như bị một cơn sóng lớn cuốn xuống biển, không thể điều khiển được cơ thể, bị một lực rất lớn kéo lên kéo xuống, âm thanh của chuông Địa Tạng giống như một sợi dây bảo hiểm mỏng manh, tôi chỉ có thể để nó kéo mình, bị kéo đến đau đớn vật vã như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào, không thể rút ngắn sự kiềm chế, cũng không dám cởi nó ra.
Quá trình này nhất định rất lâu, vì khi mọi tiếng động lắng xuống, tôi thấy mình đang ngồi trên bục cao nhất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, Muộn Du Bình cũng thở hổn hển như vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Tôi thoát lực gục xuống sàn, lưới chuông xung quanh tôi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. May mắn thay, nơi chúng tôi ngồi rất vững chắc, không nối với chuông nên chúng tôi không phải lo lắng về việc gây ra phản ứng dây chuyền.
Không biết nằm đó bao lâu, tôi đứng dậy, người nặng như chì, nhưng cuối cùng cũng tỉnh lại: "Anh từng tới đây?"
Muộn Du Bình "ừm" một tiếng và nhìn lên chiếc đĩa phía trên đầu. Đường kính của nó khoảng một mét rưỡi, rất giống với chiếc đĩa mà chúng ta đã thấy ở Tứ Cô Nương sơn, chất liệu của dây xích sắt tương tự, bề mặt có màu đen mờ mịn, có phù điêu Tứ Linh và Kỳ Lân trên đó, được trang trí rất hoa lệ.
Hắn đưa tay ấn vài lần vào con kỳ lân, sau đó chộp lấy chiếc đĩa và bắt đầu quay nó theo vòng tròn. Thời khắc đó, tôi đột nhiên sinh ra một ảo giác, dường như theo động tác của hắn sẽ có một luồng sáng chói mắt xuất hiện, đợi khi chúng tôi bò lên, phát hiện đó là một con tàu vũ trụ hình tròn, bốn bề được xếp đầy các bảng điều khiển có đèn nhấp nháy.
Tất nhiên, sự thật không li kỳ như vậy, chiếc đĩa quay mấy vòng rồi chìm xuống, lộ ra bậc thang phía sau. Chúng tôi leo lên, đi qua một con đường cong, đến một căn phòng đá hình vuông khác.
Tôi giơ đèn thợ mỏ lên, nhìn thấy trước mặt những bức tường đá cao bằng nửa người, nhìn từ trên cao phức tạp như một mê cung, nhìn kỹ hơn mới phát hiện chúng phân bố theo hình xoắn ốc, chỉ có một con đường quanh co dẫn vào trung tâm.
Đây chính là chung cực sao?
Một tảng đá hình nhang muỗi?
Đừng đùa chứ?
"Đây là cái quái gì vậy?" Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy bức tường ngắn, nó rất nặng, chắc chắn là một hòn đá. Điều đáng ngờ duy nhất là những hòn đá này được đánh bóng rất mịn, có kích thước tương đương với một tấm danh thiếp, các lớp xếp chồng lên nhau mà không có sự liên kết nào giữa chúng, thoạt nhìn trông giống như vô số viên gạch.
Muộn Du Bình phớt lờ câu hỏi của tôi, nhìn sơ qua cách bố trí căn phòng, một tay vịn mép tường, dùng lực ngồi lên: "Được rồi, cậu có thể nói rồi."
Tôi có chút mờ mịt: "Nói cái gì?"
"Tại sao cậu lại muốn đến đây?"
"Tôi?" Tôi kinh ngạc, "Cái gì gọi là tôi muốn tới? Ý anh là sao?"
Muộn Du Bình thở dài, nói: "Cậu đề nghị tôi tới cổ lâu, mục đích là gì?"
Đạch, không đúng, không phải chính hắn muốn tới sao? Tôi chỉ nghe thấy lời của Trương Hải Khách, kiến nghị mọi người cùng nhau hành động, sao lại biến thành tôi muốn tới? Hóa ra hắn luôn cho rằng tôi có ý đồ gì đó? Chẳng trách hắn không dẫn theo ai mà chỉ kéo tôi lên.
Nhưng mục đích của tôi... có thể nói mục đích của tôi là bảo vệ các người không bị cơ quản đùa chết sao? Không thể nói như vậy, "Anh hoài nghi tôi cũng có hứng thú với bí mật của gia tộc nhà các anh sao?"
Hắn không nói gì, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhìn không giống như khẳng định nhưng cũng không có ý phủ nhận.
"Vậy tại sao anh lại đến? Anh không có việc gì muốn làm sao?"
Muộn Du Bình gật đầu, trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi nhất định phải tới, nhưng nhiều năm trước lý do đó đã không còn nữa. Đây là điều duy nhất tôi nhớ được khi ở viện điều dưỡng."
"Vậy bây giờ anh đến đây để tìm lại ký ức của mình à?"
Hắn lắc đầu, tôi có chút bực bội, giọng tôi cao lên: "Vậy tại sao anh lại tới đây? Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Có cần chuyển những viên gạch ngói này xuống không?"
"Tôi tưởng cậu biết," hắn nhìn thẳng vào tôi nói, "Tôi tới đây vì cậu."
Tôi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy sự im lặng trong phòng giống như nước bị hút vào cát, từ từ thấm vào trái tim tôi, rồi tất cả biến thành nỗi sợ hãi.
Không khớp nhau.
Lời nói của chúng tôi hoàn toàn không khớp nhau.
Ý của Muộn Du Bình là hắn nghĩ tôi biết bí mật ở đây, muốn đạt được một mục đích nào đó nên mới muốn đến đây, nên hắn quyết định đưa tôi tới, nhưng trên thực tế tôi chỉ vì lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện mới muốn đi cùng, tôi căn bản không để ý hắn sẽ đi đâu, chỉ cần ở bên hắn là được.
Sao lại biến thành như vậy?
Hắn đang thử tôi đúng không?
Hay... trời ạ, toàn bộ chuyến đi tới Ba Nãi này chỉ là một hiểu lầm?
Giữa chúng tôi còn thiếu điều gì? Câu thông? Lực lượng nào đưa chúng tôi đến đây?
Tôi chợt nhớ tới lời Văn Cẩm ở Xà chiểu đã nói, "nó" ở giữa chúng tôi...
Sau ngần ấy năm, tôi tưởng mình đã hoàn toàn hiểu "nó" đại diện cho điều gì, tưởng mình có thể nhận ra ý đồ của nó, và tôi đã thực hiện mọi biện pháp đề phòng có thể, nhưng giờ đây, vẫn còn một thế lực vô hình nào đó chi phối hành động của chúng tôi. Muộn Du Bình và tôi đã được "an bài" xuất hiện ở đây nhưng không biết ai đã an bài.
Điều này làm tôi rất khó chịu.
Nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi khởi hành, tôi một lần nữa xác nhận, chắc là không hề cho hắn một thông tin ám thị hay công khai nào dễ dẫn đến hiểu lầm về Trương gia lâu hăn căn phòng Chung cực. Tôi hít một hơi thật sâu và hỏi Muộn Du Bình: "Tại sao anh lại đến đây vì tôi?"
Bất luận thế nào tôi nhất định phải có được đáp án.
Muộn Du Bình bình tĩnh nói: "Bởi vì cậu là Tề Vũ."
"Tề Vũ?" Lần đầu tiên tôi nhận ra người trước mặt xa lạ như vậy, tôi hình như không hề quen biết hắn ta, bởi vì trong mắt hắn, tôi căn bản không phải là tôi. "Tề Vũ là sao? Thân phận của hắn là gì?"
Nói xong tôi chợt nhận ra mình đã nói ra điều không nên nói, nhưng bây giờ tôi không quan tâm nữa.