[ABO][BHTT] Nhất Dạ Phu Thê B...

بواسطة mac_khach

150K 18.2K 2.3K

Tác giả: Mặc Khách (Mặc Gia) Tên khác: một đêm vợ chồng cả đời ân ái Nhân vật chính: Kỷ Miên × Âu Thùy Tiệp Á... المزيد

Văn án
chương 1- nữ nhi thất lạc
chương 2- con dâu nuôi từ bé?
chương 3- đại minh tinh
chương 4- tra nữ
chương 5- scandal tung trời
chương 6- đến phim trường
chương 7- lần đầu thăm ban
chương 8- là đẹp nhưng không tục
chương 9- cúc hoa đã héo chưa?
chương 10- thích trước làm chó
chương 11- đóa hoa lạ của tộc báo tuyết
chương 12- ngươi đừng hòng đem ta đi bán
chương 13- trừ khi mắt lão tử đây mù
chương 14- oh shit, thức ăn chó đến từ chính mẹ ruột
chương 15- hey bro, game này không có mở nhạc disco hả?
chương 16- chướng mắt hết gà nhà Thịnh Đức
chương 17- một người xuất đạo cần dẫn dắt
chương 18- Ngươi mới có thai! Cả nhà ngươi đều có thai!
chương 19- hà tất bỏ mình vì một đêm xuân
chương 20- mang ta đi gặp gia trưởng
chương 21- không cho đào góc tường nhà ta
chương 22- các ngươi có gì ?!
chương 23- quản lý vàng của Thịnh Đức
chương 24- hình tượng cao quý lãnh diễm
chương 25- không phải đã chọn Nhược Uyển rồi hay sao??
chương 26- đánh chiếm giang sơn làm quà
chương 27- ta chỉ muốn tặng một cái bất ngờ
chương 28- như một cái nhược thụ
chương 29- làm bạn với loài nguy hiểm nhất tự nhiên
chương 30- Omega khó cưa đổ nhất
chương 31- là ai sủa bậy?
chương 32- tiểu nhân vô liêm sỉ
chương 33- mắt nhìn người của Tô tiền bối có vấn đề
chương 34- cùng lắm thì vặt trụi lông
chương 35- ngươi từ bao giờ có lương tâm thế hả?!
chương 36- tiểu bạch hoa xinh đẹp hiền lành
chương 37- đại lão, ngươi quá không ăn khói lửa rồi!
chương 38- một đêm vợ chồng cả đời ân nghĩa
chương 39- Omega thiên sủng
chương 40- mẫu thân cư nhiên là fan của nàng?
chương 41- mẫu thân, ngươi thật khiến ta cảm động quá rồi!
chương 42- cũng là một quản lý đáng thương
chương 43- chưa quên được người cũ là do người mới chưa đủ tốt?
chương 44- bạn gái cũ
chương 45- mẹ hết thương người ta dồi!
chương 46- muốn nổi tiếng đến điên rồi hay sao?
chương 47- khăn lau mặt và khăn chùi mông
chương 48- thích ai là họa của người đó
chương 49- ra đường làm rồng, về nhà ta là thằn lằn lửa, ok?
chương 50- không cần bán máu chó để ta húp chung đâu!!
CHƯƠNG 51- lý trí ở đâu mau trở về!
chương 52- anh hùng khó qua ải mỹ nhân
chương 53- đánh chiếm giang sơn, mười dặm hồng trang
chương 54- có một cô em chồng như ngươi, thà đi bằng đầu còn dễ chịu hơn!
chương 55- tìm ta?
chương 56- ngươi... vừa gọi ta là gì?
chương 57- đi giải sầu, vẫn nên mang theo não
chương 58- gọi ba ba!
chương 59- đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ăn shit!
chương 60- có hàng triệu trái tim vỡ vụn
chương 61- bản điện ảnh full HD không che 100%
chương 62- chúng ta có thể nói chuyện mà không cần ném thức ăn chó được không!
chương 63- các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!
chương 64- đừng trách nước biển sao lại mặn!
chương 65- "phản quốc" hơn gấp bội!
chương 66- hứ, một đám thiếu hiểu biết
chương 67- Alpha khẩu vị nặng nhất làng giải trí
chương 68- luận về mị lực của Omega
chương 69- không mau lăn qua đây chào Thái tổng?
chương 70- chỉ biết điều với người cũng biết điều
chương 71- trải nghiệm đột nhiên được thần tượng sủng ái
chương 72- khẩu khí phách lối thuộc về top 1
chương 73- tẩu tử nghịch thiên trong truyền thuyết
chương 74- vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi
chương 75- mau mau lột áo cổ vũ lão đại
chương 76- Oh shit! Phải thay lão đại bảo vệ tẩu tử!
chương 77- bỏ suy nghĩ dọa người đó đi được không?
chương 78- một chiêu trắng máu!
chương 79- chơi AxA trá hình
chương 80- vinh quang thuộc về ngươi
chương 81- tra nữ, quay xe
chương 82- vác cái thùng rác lên thảm đỏ
chương 83- đó là tân nhân Kỷ Miên sao?
chương 84- a a a, thức ăn chó!!
 chương 85- dùng thực lực tới chiến
chương 86- bên trong nữ thần là một nữ thần kinh
chương 87- đồ nhãi rồng hentai!!
chương 88- fandom tuyệt vời nhất giới giải trí!
chương 89- đó là lần cuối cùng còn thấy nhau...
chương 90- Miên tỷ!! Ngươi lại lên hotsearch!!
chương 91- ta là đồ mồm thối
chương 92- gia đây muốn làm Âu Thùy thái thái
chương 93- vừa nhìn đã biết nghèo mạt hạng rồi!
chương 94- ta là vì tốt cho đôi trẻ
chương 95- vì cái gì không nhìn trúng ta?
chương 96- ta chỉ sợ lỡ tay tiễn ngươi đi nằm ICU
chương 97- ta liều mạng với ngươi
chương 98- khụ, ngại ngùng, bạn gái cũ thôi
chương 99- ai ăn ốc lại muốn ông đây đổ vỏ??
chương 100- cảm giác bạch nguyệt quang
chương 101- vì một cảnh này, trả bằng mạng cũng đáng!
chương 102- oa, oa, oa!!!!!!
chương 103- tiểu công chúa là Miên tỷ thô lỗ
chương 104- con ruột của tác giả
chương 105- không biết tiểu tam đó là ai
chương 106- chỉ mới bắt đầu thôi
chương 107- Kỷ Miên này, giữ không được
chương 108- ngày tàn của Trầm Trí Bạch tới rồi đây
chương 109- cá chết lưới rách
chương 110- tình nguyện vì ngươi đi cả nghìn bước
chương 111- rõ ràng đang khiêu chiến với bà ta
chương 112- mau giải quyết mối mọt cặn bã đi!
chương 113- là mực thì không thể tẩy trắng
chương 114- tân nhân cỏn con
chương 115 - một vắt mì tôm còn chia đôi được
chương 116 - Kỷ sư muội đúng là thủ đoạn quá cao
chương 117 - ta đóng vai mẹ ngươi, hài lòng không?
chương 118- Động tác thuần thục này là gì? Đùa nhau à?
chương 119- một lời không hợp liền làm mẹ ngươi
chương 120- lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?
chương 121- lãnh tiền lương tháng này thì cút đi
chương 122- nha đầu ngươi nhặt tiện nghi
chương 123- ta nói rồi, nó là giả
chương 124- bị bắt cóc
chương 125- ta có cho ngươi chạy à?
chương 126- bảo tọa của ngài đây
Chương 127- hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta
chương 128- đây là đạo lý chó đẻ gì
chương 129- mỡ treo miệng mèo
chương 130- đây là nơi các ngươi có thể đến hay sao
chương 131- gọi bảo an đi
chương 132- sao đột nhiên động tay động chân vậy
chương 133- mượn cớ khoe giàu có
chương 134- ta ngay lập tức xxx ngươi
chương 135- chúng ta sẽ cắt nhỏ trái tim này rồi xát muối vào
chương 136- Cướp vai diễn còn cos vai bị hại
chương 137- ta đã làm những gì
chương 138- không được nghi ngờ tỷ tỷ ngươi
chương 139- còn mặt mũi trở lại đoàn cơ đấy
chương 140- chó nhà ai lại nằm đây ăn vạ thế này
chương 141- ngươi đầu óc có vấn đề à?
chương 142- các vị sẽ không trác tiểu gia chứ?
chương 143- chuyện nhỏ hóa không
chương 144- thật ngại ngùng, không thứ lỗi
chương 145- gọi một tiếng "ông cố nội"
chương 146- một đời anh minh, dại dột trên giường
chương 147- chơi bắt chước mà phách lối như vậy
chương 148- vì ta không muốn nhọc lòng người ngoài
chương 149- đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng
chương 150- thỏa thuận với mẹ ruột
chương 151- sợ rằng đã tự sát
chương 152- mười hai ngày đêm không ngủ
chương 153- tên cấm
chương 154- giao phó tính mạng vào tay kẻ khác
chương 155- lại đi đến bước đường đó
chương 156- bị vả tới sưng cả mặt
chương 157- đứa trẻ đáng thương
chương 158- đường dài mới biết sức ngựa
chương 159- chưa phát huy hết thực lực
Chương 160- lấy lui làm tiến
chương 161- ấp ủ một hình bóng khác
chương 162- vì ngươi phá bỏ hết nguyên tắc
chương 163- ta
chương 164- không cần mặc quần áo, ta không ngại
chương 165- ngươi cũng đã nghiệm hàng rồi
chương 166- linh cảm của ta mạnh mẽ quá
chương 167- ngài ấy không thể bị khinh nhờn
chương 168- nghệ thuật là không có khuôn mẫu
chương 169- ghen tị tới phát điên
chương 170- nhành liễu đầu tường
chương 171- là lời đồn quá khoa trương, hay là ta nghe chưa đúng
chương 172- mắt chó nhìn người thấp
chương 173- tài nguyên công ty
chương 174- là ta nói đột ngột quá sao
chương 175- tách trà này ta đích thân trả lại ngươi
Chương 176- tự làm chuyện xấu gì, tự lãnh lấy hậu quả
chương 177- ra mắt trong tộc
chương 179- chỉ số quỷ súc
chương 184- tiểu thư vong ân bội nghĩa nhà họ Kỷ
chương 181- khó nói sẽ làm ra loại chuyện gì lắm
chương 182- các ngươi dám nói không ngưỡng mộ đi
chương 183- Biết, ngươi thích nữ chứ gì
chương 184- nồi lẩu đầu tiên mùa thu
chương 185- kịch bản này chắc luôn
chương 186- được đóng vai mẹ ngươi, ta rất vui
chương 187- sắp đi trộm đồ lót omega
chương 188-lão đại đã triệt sản rồi đúng không?
chương 189- hỗn chiến cướp dâu
chương 190- tới lượt ngươi đó
chương 191- cô gia
chương 192- ta tộc rồng ạ
chương 193- chuyện xưa của nhãi rồng
chương 194- cho mượn con
chương 196- nhân viên kì cựu
chương 195- con dâu tập thể
chương 197- không tin hết, cũng không phản bác hết

chương 178- tin tử kiếp

438 70 3
بواسطة mac_khach

CHƯƠNG 178- TIN TỬ KIẾP

Kỷ Miên vốn dĩ còn nghĩ đây có phải thuyết âm mưu của nghệ sĩ thù địch nào đó không? Mộ Bạch Chi chẳng hạn.

Tuy nhiên nhìn hành động điên cuồng và thần kinh của con hàng kia, nàng thật muốn bái nhà nào dạy dỗ ra được đấy! Quá không có đầu óc rồi. Đầu năm nay muốn ăn vạ cũng không cần thiếu kiến thức tới vậy đi.

Càng kéo dài càng không phải cách, phỏng chừng lại bị mấy cán bộ giao thông bế đi uống trà nộp phạt. Kỷ Miên chỉ đành chọn một góc trống, mở cửa xe, nói lớn với hai con hàng còn đang nằm ở đầu xe ăn vạ: "Lên xe!"

Hai con hàng đó vốn dĩ còn nằm xả lai ra đất, nghe một câu này tức thì như bật công tắc lò xo, bật dậy chui vào trong xe trong vài giây. Kẻ điềm tĩnh ngồi ghế trước, kẻ nhanh nhẹn chui ra sau, còn thắt dây an toàn rất tử tế.

Kỷ Miên chảy xuống mấy vạch hắc tuyến. Mẹ nó, coi như số nàng xui!

Kỷ Miên nhanh chóng rồ ga, lập tức rời khỏi quốc lộ, đi vào con đường nhỏ dẫn ra ngoại ô. Thông thường dùng đường cái về Mạt Lỵ Ổ thì cũng được, nhưng mà bây giờ nàng chọn đi đường vòng. Đường vòng có đi qua một cánh đồng hoang. Ân, là nơi rất thích hợp cho hủy thi diệt tích.

Còn định hỏi hai con hàng kia, ai là người phái bọn họ đến phá nàng. Chưa chi con hàng ngồi ghế sau đã nhảy câng câng vui vẻ, hớn hở nói: "Lão đại, có nhớ bọn ta lắm không?!"

Kỷ Miên tức thì đầy mặt kinh dị, suýt chút còn giẫm nhầm chân ga với chân phanh. Nàng... là lão đại bọn họ, đùa gì thế?

"Vị huynh đệ này nhầm người hả?"

Vì để đề phòng đối phương có giở trò gì không, trước khi cho bọn họ lên xe, Kỷ Miên đã tiện tay chụp cái khẩu trang trong hộc xe đeo lên. Biểu tình trên mặt cũng theo đó bị che khuất, chỉ có đôi mắt tràn đầy hồ nghi. Hoàn toàn không phải diễn.

Con hàng ghế sau đều là không thể tin cùng khiếp sợ, trợn mắt hét toáng lên: "Lão đại, ngươi không thể như vậy tuyệt tình đi! Bọn ta đã lặn lội đến đây thăm ngươi! Ngươi lại nói không quen biết, ai u, tâm can ta đều nát vụn hết rồi!"

Kỷ Miên co rút khóe miệng: "Hỏi thật đó, ai phái các vị đến thế? Ta cũng không quen biết các vị đâu, có thể có hiểu nhầm gì ở đây không?"

"Nhầm người?! Không thể nào, lão đại, ngươi không nhận ra bọn ta sao? Không thể nào, ngươi đang đùa có đúng không!?" Con hàng ghế sau chồm lên trước, vẫn không thể tin hỏi liên tục.

Kỷ Miên cẩn thận quan sát hai người. Cả hai đều ăn mặc cực kỳ quái dị, quần áo cổ lỗ sĩ đến mức không thể cổ lỗ sĩ hơn, đã vậy còn trùm kĩ quá mức, đầu tóc thì xuềnh xoàng lổm chổm, nói là tám tháng không cắt gội cũng không ngoa. May là thân thể không bốc mùi lạ, không thì Kỷ Miên lại thêm một trận than thở cho chiếc xe mới của mình rồi.

Chính vì bộ dạng nhếch nhác như vậy, Kỷ Miên thật sự nhớ không ra, mình quen biết với ai mà 'thần tiên' tới độ này cả.

Sau đó lại đáp: "Ta quả thật không quen biết hai vị."

"Ngao ngao ngao!!!" Con hàng ghế sau lập tức tru tréo đau khổ, nhảy nhót như con khỉ.

Lúc này con hàng ghế trước luôn giữ dáng vẻ yên tĩnh, đã không nhịn được nữa quay qua, trong đôi mắt tĩnh lặng đem theo tia dò xét: "Lão đại, ngươi là nói thật sao? Không phải đùa bọn ta?"

"Ta đùa các ngươi làm gì?" Kỷ Miên nhíu mày bổ sung: "Đã nói không quen biết mà, đùa gì chứ."

Con hàng ghế trước lúc này mới tỏ ra khiếp sợ, trầm giọng hỏi lại: "Lão đại, ngươi chắc chắn? Ngươi nghĩ kĩ đi, nghĩ kĩ vài phút cũng không sao."

Nghe câu này, thậm chí còn là cố tình cho Kỷ Miên thời gian. Chỉ tiếc, Kỷ Miên lại chém đinh chặt sắt: "Lãng phí thời gian làm gì chứ? Ta và hai người các ngươi thật sự không quen mà. Các vị lầm người rồi!"

Hai vị kia trầm mặc, vẻ mặt lâm vào mê man. Có lẽ thật sự bị thái độ kiên định của Kỷ Miên làm cho sợ hãi.

Cuối cùng con hàng ghế trước đầy mặt bất đắc dĩ tháo lớp cải trang xuống, lột xuống lớp da tối màu, lộ ra gương mặt của thiếu niên trẻ tuổi. gương mặt lạnh lùng mà sáng sủa, hàng chân mày rậm mang theo một tia mị hoặc, tóc và mắt cùng màu, tròng mắt xanh lá thăm thẳm. Vừa nhìn liền có cảm giác tiểu thịt tươi nóng bỏng rồi.

Thấy được gương mặt đối phương rồi, dáng vẻ kiên định của Kỷ Miên đông cứng lại nháy mắt, sau đó lớp mặt nạ như bị đập vỡ, từ từ bong tróc. Nàng cứng họng trân trối, máy móc nhìn ra sau.

Người phía sau cũng tháo xuống cải trang, cũng là thiếu niên trẻ tuổi. Là màu tóc vàng cháy nhẹ, tròng mắt ánh vàng kim, ngũ quan lập thể nhưng mang theo một tia non nớt, đôi môi mỏng rất đẹp cộng thêm sườn mặt tinh mỹ. Dù rằng thiếu niên này có phần non nớt búng ra sữa, nhưng khí chất mang theo tia kiêu căng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu đặt trong giới giải trí, đây cũng là một cực phẩm được phái yếu nghênh đón lắm đây.

Bất quá, thấy rõ dung mạo hai người rồi. Kỷ Miên như nuốt phải con ruồi, máy móc lột khẩu trang xuống, trên mặt đều là xấu hổ muốn chui xuống đất cho rồi.

Mọe nó, nhà dạy dỗ ra hai con hàng thần kinh mà nàng vừa chửi thầm, lại chính là bản thân a! Cái tát tâm lý này thật sự quá độc!!

Con hàng ghế sau lên án cực kỳ: "Lão đại! Ngươi thật biết tổn thương người khác!"

Con hàng phía trước thở dài: "Lão đại, thuật cải trang ngươi dạy bọn ta, là loại tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Vậy mà bây giờ cũng nhìn không thấu..."

Kỷ Miên ho khan, nhanh chóng đổi sắc mặt, vô sỉ hi ha nói: "Yo, còn tưởng ra ai. Thì ra là Thanh Xà và Hồng Sư đó hả. Thật là, đường xa lặn lội đến đây cũng không báo một tiếng để ta ra đón! Đi đường có vất vả không?! Chắc là chịu khổ rồi nhỉ, ăn gì chưa? Lão đại mang các ngươi đi ăn ngon nhó?"

Thanh Xà vẫn không buông tha châm chọc: "Cả nhận cũng nhận không ra, còn tỏ vẻ bù đắp gì chứ? Tra nữ!"

Kỷ Miên đuối lý, đằng nào chuyện này cũng là nàng sai. Hai tên đàn em này theo nàng nhiều năm nhất, ở Hắc thành với nàng thân thiết như chân tay, chắc là dạo này quá nhiều việc làm nàng hoa cả mắt rồi, cả chút chuyện nhỏ vậy mà cũng không nhận ra.

Kỷ Miên hết cách, đành xuống nước dỗ dành: "Hai người các ngươi cũng không thể trách ta được. Các ngươi vừa hóa trang vừa đổi giọng, ta làm sao nhận ra đây. Huống hồ đến cũng không báo, ta làm sao lường được các ngươi đến đâu chứ!"

Người ngồi phía trước là Thanh Xà, còn Hồng Sư ngồi sau cũng đã bị tổn thương lắm rồi, dáng vẻ như con sư tử nhỏ bị chủ nhân ruồng bỏ, ánh mắt đẫm nước: "Lão đại! Ngươi là đồ xấu xa! Hức, hức, nhân gia trèo đèo lội suối, vất vả muốn chết mới đến được đây. Mấy ngày này còn không có đồ ăn, phơi nắng nằm sương, bụng đều mốc meo dính hóp lại rồi! Gặp được ngươi còn chưa kịp vui mừng, ngươi lại nói không quen biết nhân gia! Hu hu, có phải ngươi lại có niềm vui mới rồi không! Vậy mà năm đó ngươi nói bạn đời chỉ là quần áo, huynh đệ mới là chân tay!"

Kỷ Miên trái lại đương nhiên nói: "Thì ta nói rồi, bạn đời chỉ là quần áo, huynh đệ mới là chân tay, lời này của ta đã thay đổi bao giờ đâu?"

Còn chưa để Hồng Sư nói tiếp, Kỷ Miên đã xanh rờn bổ sung: "Nhưng mà có thể cụt tay cụt chân ra đường, đâu thể trần truồng ra đường đâu đúng không?"

"Ngao ngao ngao, lão đại là đồ xấu xa!"

"Nói ta xấu xa, cũng không tự nhìn lại mình." Kỷ Miên bĩu môi: "Hai người các ngươi cũng đã chuyện gì rồi? Ta không tin với năng lực của hai người, muốn kiếm miếng ăn ở nước N khó vậy, còn cải trang thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu để đám đàn em ở quê nhà nhìn thấy bộ dạng này, không biết sẽ cười rụng mấy cây răng nữa!"

Hồng Sư đương nhiên biết một đời anh minh thần võ của mình, bây giờ lại giả làm dân ăn vạ trên đường nước N, nếu để người quê nhà biết chắc không còn chỗ lăn lộn võ lâm nữa đâu. Chỉ đành hầm hừ cắn ngược: "Cũng là học theo bản tính vô sỉ của lão đại thôi!"

Kỷ Miên thật hết nói với tên hùng hài tử này, chỉ quay sang nhìn Thanh Xà: "Hắn hồ nháo, ngươi cũng không quản mà thuận theo vậy luôn hả?"

Thanh Xà sờ sờ mặt mình. Cũng biết lần này chơi hơi high, ho khan một tiếng, liền dùng vẻ mặt băng lãnh nghiêm túc nói: "Bọn ta khổ sở như vậy cũng là muốn tới báo tin tốt cho ngươi."

Lái xe rẽ vào con đường cánh đồng hoang. Hai bên đường là từng cánh đồng bông lau trắng muốt trải dài tận chân trời. Lúc này đang là vừa chiều, gió mùa thu bên ngoài hiu hắt, trời cao xanh như ngọc. Quả là cảnh hữu tình.

Kỷ Miên thấy hai tên đồ đệ không còn giận dỗi nữa, tâm tình cũng thả lỏng đôi phần, tuy nhiên vẫn còn áy náy. Lại nghe hai người vì đem tin tốt tới cho mình, mà phải rơi vào hoàn cảnh như thế, lòng áy náy càng bành trướng. Ngữ khí phút chốc dịu dàng vô cùng: "Là tin tốt gì, nói thử nghe xem."

Hồng Sư hấp tấp bộp chộp liền vội la lớn: "Lão đại, tháng sau Quỷ Hoàng sẽ đến nước N thăm ngươi đó!"

Két!!!!

Một tiếng phanh cực lớn giữa con đường thơ mộng, chút cảnh đẹp ý thơ vừa rồi cũng như bị rạch nát. Mà nếu tay lái Kỷ Miên không tốt chút nữa, cả người và xe hẳn đã lao xuống cánh đồng rồi.

Kỷ Miên dừng xe rồi, cả Thanh Xà và Hồng Sư đều bị chấn động vừa rồi làm cho say sẩm. Mọe nó, lão đại đột nhiên nổi hứng chơi xe chấn sao?

Kỷ Miên kinh dị nhìn Hồng Sư, khiếp sợ hỏi lại: "Ngươi vừa nói cái gì? Hình như ta tập trung lái xe quá nghe nhầm đúng không?"

Hồng Sư cũng bị dáng vẻ này làm mê man: "Ta vừa nói gì? Ta vừa nói tháng sau Quỷ Hoàng sẽ đến thăm ngươi nha, ngươi lý ra phải vui chứ!"

Kỷ Miên hít sâu một hơi, sau đó rống lên: "Vui cái đầu ngươi! Đây là mà tin vui cái gì, là tin hung, tin dữ, tin tử kiếp biết không hả!!! F*ck!!"

Giữa cánh đồng, một câu duyên dáng này của Kỷ Miên vang vọng tận mấy lần.

Tin hung...

Tin dữ...

Tin tử kiếp...

...

واصل القراءة

ستعجبك أيضاً

37K 2.9K 54
Thể loại: Xuyên không, nữ phụ văn, H văn, Nữ phụ, HE Tác giả: Dyem Tình trạng: Ongoing Văn án: Nam Diễm xuyên không, cô trở thành nhân vật có chức...
98.3K 8.2K 44
--- Tóm tắt: Phạm Anh Vy đem lòng yêu thầm Trần Vũ Nhật Minh hơn 7 năm trời, một chàng trai ấm áp hệt như ánh dương rực rỡ. Nhưng trong suốt những nă...
147K 9.5K 106
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
116K 10.3K 89
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...