CHƯƠNG 155- LẠI ĐI ĐẾN BƯỚC ĐƯỜNG ĐÓ
Chuyện cũ như một vòng xoáy cuồn cuộn, đem Kỷ Miên đang bất tỉnh nhấn chìm lấy, tứ phía truyền tới tiếng gào thét bủa vây. Thế nhưng lỗ tai nàng lại giống như bị bịt một tầng bông, chỉ nghe được tiếng tim mình dồn dập.
Nàng chạy mãi, rõ ràng là nền đất rừng khô cằn, nhưng tiếng bước chân của nàng bì bõm như đang đi trong đầm lầy. Thật lạnh, thật sâu, một cái đầm lầy vô danh cắn nuốt lấy tâm hồn kẻ khác.
Nàng điên cuồng đuổi theo thú hình báo tuyết con bé nhỏ kia. Chẳng nhớ được là lần thứ bao nhiêu con báo tuyết con đó liều mạng bỏ trốn. Kỷ Miên cười khổ, thì ra từ bé bản thân nàng đã cứng đầu như vậy, thà chết cũng không chịu đầu hàng số mệnh.
Cũng vì thế chẳng biết đã ăn bao nhiêu trận đòn từ bọn buôn người rồi, chạy rồi lại bị tóm về, đánh đập, bỏ đói và từng câu chửi rủa sỉ nhục... Một đứa trẻ năm tuổi vốn đang là tiểu công chúa trong vòng tay hai mẹ, hiện tại đã biến thành một con báo tuyết con cả người đều là bùn đất dơ bẩn, thậm chí còn có cả phân bò.
Riêng chi tiết này Kỷ Miên nhớ rất rõ, năm đó vì trong đám thú con nàng là con báo tuyết duy nhất. Ngoại hình vô cùng nổi bật, tính khí lại ương ngạnh vô cùng, thường kích động đám thú con cùng chạy trốn, vậy nên bị tên buôn người nhắm vào nhiều nhất.
Hắn ta không biết đã muốn chạm vào người nàng bao nhiêu lần. Lúc đó còn quá nhỏ để nhận thức rằng thứ hắn ta muốn là dục vọng, chỉ cảm thấy cái tay dơ bẩn của hắn sờ soạng khắp người liền khiến nàng buồn nôn. Thế nên nàng đã hung hăng cắn hắn một phát, không chạy được liền trốn vào trong chuồng bò, thà chết cũng không chui ra. Có lẽ hắn ta bị đống phân bò dính đầy trên người nàng làm cho buồn nôn, nên từ đó không còn muốn đụng vào nàng nữa.
Kỷ Miên dù chỉ mới năm tuổi, nhưng nàng cũng đã lanh trí phát hiện ra điểm này. Vậy nên sau này dù gặp bao nhiêu tên buôn người vận chuyển trên đường, nàng đều cắn răng biến mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế.
Lúc này đây, trong tiềm thức cuộn trào, nàng trưởng thành lại đang đuổi theo nàng lúc năm tuổi liều mạng chạy trốn.
Kỷ Miên hồng hộc đuổi theo, thế mà thể lực lại như bị vô hiệu, không đuổi được chính mình nhỏ bé đằng trước. Chỉ có thể vươn tay về phái trước, khó khăn nói: "Đừng... Đừng chạy... Chí ít, đừng chạy về hướng đó..."
Thế nhưng nói câu này xong, nàng lại như bị điểm huyệt. Đột nhiên dừng động tác, ngơ ngác nhìn bóng nhìn bé nhỏ kia vẫn chạy.
Chuyện tiếp theo nàng biết là gì sẽ xảy ra, nên muốn ngăn cản, chỉ là tại sao chứ?
Tại sao nàng lại muốn ngăn cản chứ? Không lẽ đây là điều tiềm thức nàng luôn mong muốn sao? Nàng đủ tỉnh táo để biết mình trong giấc mơ, và dù chỉ là trong giấc mơ cũng muốn ngăn cản...
Sau tất cả... nàng đang muốn ngăn cản cái gì, ngăn cản mình gặp người đó, ngăn cản sự hối hận và oan nghiệt của sau này sao?
Kỷ Miên ngơ ngác rất lâu, cuối cùng buông thõng tay xuống, dùng đôi chân như đeo chì của mình đi theo một cách chậm rãi bình tĩnh, không còn cố sức ngăn cản nữa.
Có cản thì thế nào, số mệnh đã thế rồi...
Đột nhiên từ phía sau hai tên nam nhân đô con cùng đại nương cầm theo dây roi đuổi theo Kỷ Miên năm tuổi. Từ đằng sau xuyên qua thân thể hư không của Kỷ Miên trưởng thành, điên cuồng hò hét chửi rủa lao lên trước.
Kỷ Miên nhìn những con người ghê tởm đó, ánh mắt lặng lẽ đến mức vô cảm. Nàng biết kết cục của những kẻ này sau đó là thế nào, không có thương xót, chỉ có lạnh lùng.
Kỷ Miên năm tuổi đuối sức, vì bị bỏ đói mấy ngày liền, đi đường còn lảo đảo, nói chi là chạy điên cuồng một chặng đường dài như thế. Báo tuyết con nhìn thấy một bóng người đứng quay lưng về phía này, chẳng còn biết suy nghĩ đó có phải là đồng bọn của đám người truy đuổi sau lưng hay không, cảnh vật trước mắt đã mờ dần vì đuối sức, dùng tất cả sức lực cuối cùng quỵ bên chân người đó, túm lấy chân đối phương, nức nở: "Cầu xin ngươi... Cứu ta... Cầu xin..."
Kỷ Miên trưởng thành lúc này cũng đã đến nơi.
Rõ ràng dung mạo đối phương từ thời điểm này đã in sâu vào tâm trí mình, dù chỉ là những kí ức cũ kỹ bám đầy bụi, lại khiến tim nàng hẫng nhẹ một cái. Nàng ngơ ngác nhìn đối phương.
Một bộ đồ da bó sát, một mái tóc dài ngang eo, một đôi ủng da bóng loáng. Đối phương ngước mắt lên, bên gò má trái là hình xăm đồ án kỳ lạ, hao hao giống như cánh phượng hoàng bị một mũi tên xuyên qua. Mà đôi mắt đối phương là màu vàng đồng đục ngầu, bủa vây đầy sát khí như một tên quỷ từ địa ngục đến trần gian dạo chơi, đuôi mắt sắc nhọn như lưỡi dao găm.
Đối phương không thèm tâm tới bóng hình bé nhỏ quỵ dưới chân mình, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽ nhìn về phía Kỷ Miên trưởng thành.
Kỷ Miên vô thức lùi về sau nửa bước chân, dường như lúc này nàng đang sợ. Lúc nãy nàng vẫn đủ tỉnh táo để nhận định đây là giấc mơ, thế nhưng hiện tại nàng lại sợ hãi.
Đối phương bỗng chợt cười một tiếng, tiếng cười quanh quẩn dưới gốc cây bồ đề.
Không phải là Phật, ta là quỷ.
Không phải người, ta là giống loài khát máu.
Không phải thức ăn, máu tươi mới là thứ ta săn tìm.
Kỷ Miên trưởng thành trơ mắt nhìn những kẻ buôn người lần lượt đổ xuống, chỉ một con dao găm bé nhỏ, đối phương dễ dàng cắt cổ họng hết tất cả bọn chúng. Hình ảnh đẫm máu này Kỷ Miên năm tuổi đã bị dọa tới ngũ quan tái mét. Cả gương mặt bé nhỏ đều giấu vào mặt đất, run rẩy ngất đi.
Kỷ Miên nhìn thấy đối phương cầm theo con dao găm đó, từng bước đi về phía mình, đôi ủng da để lại trên nền đất rừng một chuỗi dài máu tươi còn nóng hổi. Kỷ Miên trưởng thành cứ như vậy nhìn đối phương đi đến, điệu cười ma quái quanh quẩn rồi trở nên phóng đại, khiến đầu nàng đau như búa bổ.
Bàn tay dính máu của đối phương chạm vào gò má Kỷ Miên, sự ma quái trong lời nói tựa như dây leo cuốn lấy con mồi: "Từ giờ, ngươi là của ta."
Đối phương vừa dứt câu, cảnh vật trước mắt bỗng dưng sụp đổ. Chỗ Kỷ Miên trưởng thành đứng nứt ra một cái khe to lớn, bên dưới là vực sâu vạn trượng một con mãng xà khủng lồ há miệng to như chậu máu nuốt chửng lấy nàng.
Khi nàng mở mắt lần nữa, lúc này đã bị trói quỳ trên đất, tứ phía là người của Quỷ Tông và Sát Đồ Tông bao vây, bọn chúng muốn hành quyết nàng.
Mà khi đó nàng đã mười tuổi, đôi mắt vẫn như khi năm tuổi, ương ngạnh không biết đầu hàng là gì. Chỉ duy nhất vẻ mặt so với khi bé nhẫn nhịn, bây giờ đã biến thành bộ dạng bất cần và khiêu khích.
Nàng chẳng nhớ nổi mình đã nói câu gì khiến cho đám người kia đều đồng loạt phẫn nộ. Đao phủ của Sát Đồ Tông tiến tới, trên tay là cái lưỡi hái to tướng, hắn muốn hành quyết nàng ngay lập tức.
Lúc này trong mắt nàng mới thoáng sự sợ hãi, đối diện với cái chết gần kề, nàng đột nhiên muốn khóc.
Chỉ là nước mắt nàng chưa trào ra khỏi khóe mắt, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, ma quái và lạnh lẽo.
"Ai cho các ngươi lá gan hành quyết con gái ta?"
Con gái của ta... Mấy chữ này quanh quẩn không dứt, toàn thể đều ngây ra như bị điểm huyệt.
Kỷ Miên trưởng thành sững sờ.
Từ sau bức mành màu đỏ to lớn, hàng dài người tràng vào bên trong, đối phương vẫn là bộ đồ đen bó sát, một đôi ủng đẫm máu tươi đi vào đại sảnh.
Đối phương ôm lấy nàng mười tuổi vào lòng.
Thời điểm đó... Nàng đã toàn tâm toàn ý ôm lấy cổ đối phương, dáng vẻ nhỏ bé thậm chí còn tràn đầy sự đắc ý, nàng biết rõ dù mình có lật cả trời xuống thì người này vẫn sẽ dung túng bảo vệ. Đối phương vẻ mặt chẳng có gì là cảm tình hay vui vẻ, chỉ ôm lấy nàng rời khỏi nơi máu tanh này.
Nhưng Kỷ Miên biết từ thời điểm đó, nàng ở Hắc thành đã được công nhận, nàng là con gái của Quỷ Hoàng.
Kỷ Miên trưởng thành cười khổ nhìn chuỗi bước chân đẫm máu trên sàn nhà. Những bước chân đẫm máu đó lại đột nhiên chuyển động, hóa thành những con bướm đỏ ào ạt. Đàn bướm đỏ phát ra những âm thanh inh ỏi, cuốn chặt lấy Kỷ Miên trưởng thành, phút chốc nàng đã hóa thành cái kén to lớn màu đỏ sẫm. Nàng bị cảnh vật trước mắt dọa cho sợ hãi.
Cái gì thế này?
Đến khi đàn bướm tản đi, cảnh vật trước mặt lại biến hóa.
Hiện tại đang ở một thung lũng hoa cúc vàng. Thảm hoa vàng rực dường như trải dài tận chân trời, bầu trời lúc này xanh lam, mây trắng xếp thành từng tầng cao ngất ngưỡng.
Trên từng khóm hoa cúc vàng rộ nở, đàn bướm trắng nhỏ bé dập dìu đuổi bắt nhau.
Một bóng hình nhỏ bé lúp xúp ôm một bó hoa cúc vàng to lớn, bóng hình đó đuổi theo một con bướm, cười vô cùng vui vẻ, chiếc váy bồng màu trắng trên người vô ưu vô lo. Cô bé đó là Kỷ Miên, nàng không nhớ đây là năm nàng bao nhiêu tuổi, chỉ thấy Kỷ Miên nhỏ đó hờn dỗi bĩu môi: "Đợi ta với!"
Người áo da đen phía trước nhàn tản dừng chân. Ngoảnh đầu nhìn lại, khóe môi nhếch nhẹ lên, đồ án trên má trái như có sinh mệnh, cuốn lấy ánh mắt người khác một cách ma mị.
Đối phương ghét bỏ nhìn Kỷ Miên ngã sau lưng: "Vô dụng, đi cũng không xong. Còn nữa, hái những thứ vô dụng này làm gì?"
Kỷ Miên nhỏ không cam tâm: "Đẹp mà!"
"Đến đây, gọi một tiếng mẹ nghe xem nào." Đối phương lười biếng nói.
"Không được, ta đã có hai mẹ rồi."
"Chậc, ngu ngốc."
"Sao lại mắng ta chứ?"
"Vậy gọi ba nghe xem nào?"
"..."
Đối phương thản nhiên móc dao găm ra: "Gọi."
Kỷ Miên nhỏ bé biết không làm lại đối phương, cực kỳ bất đắc dĩ gọi: "Ba ba!"
"Chậc, không có thành ý gì." Đối phương tiếp tục xoay dao găm, vẻ mặt ma quái hứng thú đùa giỡn Kỷ Miên.
"Ba ba đại nhân!"
"Tốt."
Một lớn một nhỏ trên thung lũng hoa cúc vàng và một buổi chiều thu đầu tháng mười.
Kỷ Miên trưởng thành đứng ở cạnh trên thảm hoa cúc vàng khổng lồ, hiện tại đã không kiềm được mình nữa, quỵ xuống bật khóc nức nở.
Tại sao... Đến cuối cùng nàng và đối phương lại đi đến bước đường đó...
...