CHƯƠNG 154- GIAO PHÓ TÍNH MẠNG VÀO TAY KẺ KHÁC
Kỷ Miên ngủ một đêm rất dài, mộng một giấc rất sâu, vô tình trông thấy lại rất nhiều chuyện trong quá khứ tưởng chừng đã lãng quên.
Nàng nhớ về ngày hôm ấy.
Giữa rừng cây bạt ngàn, dưới tán cây bồ đề xanh rợp, một chiếc ủng da đẫm máu, một điệu cười lạnh lùng.
...
Chát!
Âm thanh thanh thúy vang dội mồn một trong một hộ nhà nông thôn hẻo lánh.
"Con điếm này, ngươi dám chạy lần nữa thử xem lão tử có đánh chết ngươi không hả!?"
Trên nền đất dơ bẩn, lớp lông báo tuyết bẩn thỉu bết dính lại với nhau, chỉ duy nhất có đôi mắt của con báo con vẫn sáng ngời. Con báo tuyết nhỏ bé trong thú hình dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm nam nhân trước mắt.
"Mẹ kiếp! Còn dám trừng ta hả!!"
Nam nhân vóc người cao to toát lên dáng vẻ cường tráng của kẻ quanh năm làm nông, trên mặt là biểu tình dữ tợn. Hắn ta nghiến răng định hạ cẳng chân lên người báo tuyết con.
Đúng lúc này một nữ nhân trung niên đi vàng, trông thấy hiện trạng như vậy, lập tức tiến tới cản động tác của nam nhân kia lại, lườm hắn ta sắc nhọn: "Ngươi đánh nãy giờ đã hơn một giờ rồi, đủ chưa hả?"
"Đại nương, ngươi xem xem, con khốn này nhỏ tuổi mà gian xảo vô cùng! Dám giả vờ ngã vào mương nước để lừa ta, còn cào ta một vuốt vào vai đây này! Mẹ kiếp tới giờ vẫn còn đau! Nếu không phải ta lấy đá ném nó, không biết giờ này nó đã chạy trốn hướng nào trong rừng rồi!"
Nam nhân kia tức giận mười phần trần thuật lại mọi chuyện, không quên nhổ nước bọt vào người con báo tuyết con đang thoi thóp dưới đất.
Đại nương kia nghe thấy cũng hơi bất ngờ, chậc lưỡi: "Chậc, không ngờ con báo tuyết này cũng có vài phần tư chất đấy... Tuy nhiên loại gian xảo thế này không thể giữa lâu được!" Nói đoạn lạnh lùng ném cho báo tuyết con ánh mắt rét lạnh.
Nam nhân kia đại nương hạ khẩu như vậy, đảo tròng mắt liền nịnh nọt cười nhe hàm răng vàng khè: "Đại nương, ta thấy thế này đi. Con khốn này nhỏ tuổi mà quá lanh lẹ, không chỉ năm lần bảy lượt tìm cách chạy trốn, thậm chí còn kích động cả lũ vừa bắt được chạy cùng! Giữa nó lại quá nguy hiểm, chi bằng để huynh đệ cùng nhau vui vẻ một đêm, cùng lắm khi bán nó vào Hắc Sơn thì giảm giá một nửa! Với cái loại nhỏ tuổi thế này, chơi xong thì cũng tàn phế rồi sẽ chẳng còn hơi sức nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa."
Báo tuyết con sau khi bị đánh cả người đều ê ẩm, khí lực đều dồn vào đòn tấn công sống chết liều mạng khi nãy, căn bản không phải là đối thủ của mấy tên buôn người to con này. Hiện tại nghe bọn chúng bàn bạc phán quyết mình, không khỏi sợ hãi rùng mình.
Không! Dù không biết bọn chúng định làm gì, tóm lại đều không phải ý tốt. Không thể chết ở đây! Nàng muốn về với mẫu thân, muốn về với mẹ!
Báo tuyết con nặng nề nhúc nhích cơ thể, từng ngụm thở phì phò khó nhọc co giật tứ chi, muốn di chuyển xa ra lũ người ghê tởm kia.
Đại nương trông thấy báo tuyết có động tĩnh, bình thản giẫm một chân lên đuôi báo tuyết con. Tức thì báo tuyết con vì đau mà hét thảm một tiếng bi thống, cả người đều trở nên co cụm quằn quạo. Bà ta lại chẳng chút thương xót, hung hăng chì chiết lòng bàn chân, một bên lại nói chuyện với tên nam nhân: "Nghĩ cũng thật đẹp! Lô hàng lần này bắt được đều có chất lượng, bán vào Hắc Sơn ư? Đúng là ngu xuẩn. Ngươi có biết chỉ riêng con báo này nếu báo được vào nước Y là bao nhiêu không hả? Đúng là một lũ ngu, con mắt của ngươi hạn hẹp đến vậy à?"
Nam nhân kia sửng sốt vô thức hỏi lại: "Lô hàng lần này là... đi qua nước Y à?"
"Tất nhiên rồi! Khoan đã, ngươi con mẹ nó không phải lại nhúng chàm đứa nào rồi hả?! Có biết muốn bán ra ngoại quốc kiểm hàng kĩ như nào không hả! Ngươi chết tiệt có biết đã làm mất bao nhiêu tiền không?!!"
Đại nương như biết tỏng suy nghĩ của nam nhân, tức thì nổi giận đùng đùng. Bà ta tất nhiên nổi giận chẳng phải vì tên nam nhân đã hại đời một đứa trẻ con, mà là hắn đã làm hỏng một món hàng đáng tiền của bà ta. Bà ta càng nghĩ càng giận dữ tới độ giáng cho hắn ta một cái bạt tay, gào lên cao vút: "Khốn nạn! Ngươi chết tiệt cái tên chỉ sống bằng nửa thân dưới này, ngươi rốt cục đã làm bao nhiêu đứa rồi hả!!"
Nam nhân bị đánh thì rất không phục, nhưng đối diện với ánh mắt hung hăng của đại nương vẫn không dám cãi lại, ai bảo bà ta là người đứng đầu trong đường dây chuyển hàng chứ, muốn hàng thông thuận và lấy được tiền đều phải qua tay bà ta trước. Vì tiền, hắn ta chỉ có thể nhịn. Lí nhí đáp: "Chỉ mới một đứa thôi... Là con ranh sáu tuổi vừa bắt hai hôm trước."
Đại nương ngờ ngợi nhớ ra, lẩm bẩm: "Hai hôm trước, là con nhỏ tóm được trong trấn nhỏ Trường Sinh à..."
"Đúng, đúng là nó! Đại nương, chất lượng con nhỏ đó không cao, cùng lắm chỉ là một beta dáng vẻ đáng yêu một chút. Nói là bán qua Y quốc thật sự quá gượng ép, không chừng còn bị trả hàng nữa. Vậy nên ta mới... À mà, nếu bán nó vào Hắc Sơn thì không thành vấn đề đâu, dù gì lũ sơn thôn đó chỉ cần giống cái có thể đẻ con, ai rảnh mà quan tâm sạch hay không sạch chứ?"
Nghe nam nhân phân bua đủ điều, đại nương xì một tiếng: "Đủ rồi, đủ rồi! Nói nhiều quá, ngươi tự lo lấy việc giải quyết con ranh đó đi! Tuồn đi thế nào mà giá cao cao đấy, đừng có nói cả chuyện nhỏ này cũng cần ta dạy!"
"Được, được. Đại nương yên tâm, ta làm việc đại nương còn phải nhọc lòng hay sao. Chỉ là, nếu con ranh đó đã không bán đi ngoại quốc được, thế thì để ta... Khà khà, thêm vài lần. Chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Đại nương phiền chán khua tay: "Tùy ngươi đi, tự biết chừng mực, phá hư thân nó lại phải tìm cách giải quyết xác chết như tháng trước thì phiền lắm. À mà còn nữa, đã đụng vào nó thì tuyệt đối không được đụng vào số hàng còn lại. Nhớ đấy, đám này mỗi đứa đều là cả đống tiền sống sờ sờ! À còn nữa, nhất là con báo tuyết này, trông chừng nó cho kĩ, đừng có để nó chạy trốn. Có đánh nó cũng tránh chỗ hiểm ra, con ranh này còn chỗ dùng đấy!"
"Chỗ dùng?" Nam nhân khinh bỉ nhổ nước bọt: "Nó trừ dáng vẻ của Omega xinh đẹp hơn một tí, có gì đặc biệt đâu chứ?"
"Nó ấy à... Có một tên già ấu dâm, thích nhất là những chủng tộc lông mao mềm mại, hơn hết phải là Omega nữ tính. Từ hai năm trước lão ta đã ra giá rất cao cho mặt hàng này rồi, nếu không nhờ Dương Mộ Vân tháng trước giới thiệu, ta còn tưởng mình sẽ vuột mất đơn hàng quan trọng này rồi chứ." Đại nương vừa cười mãn nguyện vừa nói, dáng vẻ như chắc mẩm đã ôm được một đống tiền.
Tên nam nhân nghe vậy thì liền sáng mắt: "Ha ha, ra là thế. Đúng là nhà giàu có khác, phẩm vị đều cao như thế."
Hắn ta ghét nhất cũng là những đứa bé gái Omega này. Còn nhỏ dáng vẻ đã mềm mịn xinh đẹp, lớn lên không biết bộ dạng còn lẳng lơ đến độ nào. Hơn nữa, bọn chúng còn không biết cực khổ của những beta nông thôn là như thế nào, suốt ngày được đám Alpha cưng chiều liền tỏ ra thượng đẳng hơn kẻ khác. Thực ra cũng chỉ là những cái công cụ đẻ mà thôi, còn không biết thân biết phận.
Hắn ta bắt cóc Omega thì sao chứ, phạm pháp thì phạm pháp, thế giới này pháp luật trừ khi bảo vệ quyền lợi cho hắn còn lại thì đều không đáng tin. Hơn nữa, hắn làm vậy là đang góp phần gây lại trật tự xã hội. Một lũ chỉ biết đẻ thì cần phải học được cách biết điều, biết rằng mình chỉ là những kẻ đáng ở tầng đáy xã hội, mặc cho những tầng lớp cao quý khác sử dụng.
...
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu tỉnh lại trong cơn mê và đau nhứt.
Kỷ Miên yếu ớt thở từng ngụm rất nhỏ vụn, trên nền nhà lạnh căm, ánh trăng tán loạn xen qua mái nhà rách nát, in xuống nền đất những vết cắt xén như những đóa hoa giấy màu trắng. Kỷ Miên nhớ tới cây thông giáng sinh năm ngoái cùng mẫu thân và mẹ trang trí, mẹ đã dạy nàng cắt giấy thành những bông hoa xinh đẹp rồi dán lên cây thông.
Nhớ tới đây, nàng như lấy lại được động lực. Từ từ hồi phục thể lực, nàng cố sức bò dậy, vẫn giữ nguyên thú hình mà quan sát tình huống.
Mẫu thân đã dạy, nếu khi cảm nhận được nguy hiểm, nhất định phải dùng thú hình để đối phó. Loài của nàng khi ở thú hình thì sức chiến đấu và tốc độ đều rất nhanh, dù không đánh lại thì vẫn có thể chạy thoát. Suýt chút nữa ban trưa nàng đã có thể chạy thoát... Chỉ là...
Kỷ Miên quay phắt nhìn vào bé gái đáng ngồi co cụm cạnh cái cột nhà, bé gái kia không ngừng khóc rấm rứt. Nhưng có vẻ vì trận đòn mấy đêm trước còn rất mới mẻ, bé gái kia chỉ có thể bịt miệng mình khóc, không dám khóc quá lớn tiếng. Vì tất cả lũ trẻ ở đây đều biết, nếu đánh thức tên nam nhân canh cửa, hắn ta mà bị phá giấc ngủ thì lại phải một trận đòn.
Kỷ Miên nhìn chăm chăm cô bé kia, đôi mắt lam sẫm trong bóng đêm dường như mọc lên sát khí không thuộc về một đứa trẻ năm tuổi. Đây là do bản năng tức giận mà sinh ra. Đúng, lúc này Kỷ Miên còn quá non nớt để khống chế được tâm tình, khi tức giận liền sẽ bộc lộ những bản năng nguyên thủy của mình.
Bé gái kia bị Kỷ Miên dọa sợ, mất mấy phút mới có thể nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... nhìn ta làm cái gì chứ?"
"Ngươi tại sao ban trưa lại gạt chân ta?!" Kỷ Miên dù rất tức giận nhưng chỉ có thể đè giọng xuống, hỏi.
Bé gái kia chột dạ, nhưng vẫn cố sức biện bạch: "Ngươi sao có thể một mình chạy trốn như vậy? Ở đây còn biết bao nhiêu tiểu bằng hữu chúng ta bị nhốt, dựa vào cái gì chỉ có mình ngươi được chạy trốn?"
Kỷ Miên nổi giận đùng đùng: "Cái gì chứ? Ta chạy là tự dựa vào sức mình, các ngươi cũng có thể chạy, là do các ngươi không muốn thôi!"
"Ngươi không thấy cánh rừng đó rất đáng sợ hay sao? Chạy vào vạn nhất có quái thú ăn thịt trong đó thì sao? Chúng ta chỉ là trẻ con thôi, sao có thể chạy nổi đây? Vừa mệt vừa không có bánh ăn nữa, ta thấy trong phim đều nói, những khi gặp kẻ xấu như vậy chỉ cần ở yên chờ cha mẹ đến đón là được rồi."
Kỷ Miên lạnh lùng nhìn ra cửa sổ đã bị vỡ toang bên kia vách tường. Trong cặp mắt non nớt mọc lên một tia kiên định.
"Giao phó mạng mình vào tay kẻ khác là điều ngu xuẩn nhất trên đời này! Đây là đạo lý mẫu thân đã dạy ta."
...